Chi Nông Tâm

Chương 16: Chương 16: Chạy trốn




Tử Lan không biết phụ thân nghĩ thế nào, nhưng hiển nhiên là không muốn nàng và đệ đệ ở lại chỗ này, phụ thân yêu thương nàng cùng đệ đệ làm cho Tử Lan lựa chọn tin tưởng phụ thân, kiếp trước trước khi chết, phụ thân đem cửa hàng cho nàng, … tìm cho nàng một đối tượng có thể dựa vào, mặc dù không theo con đường cửa hàng của phụ thân, nhưng không thể phủ nhận phụ thân rất có mắt nhìn người, nhìn lầm, gả nhầm chỉ sợ sẽ khổ cả đời.

Mang theo đệ đệ, bước chậm trong ngõ nhỏ của thành phố lớn, mua cho Thạch Lâm rất nhiều đồ ăn ngon. Chờ hắn ăn no bụng tròn vo, Tử Lan không hề muốn về, Tử Lan thừa dịp đệ đệ không chú ý, mua một lượng lớn hạt giống, bỏ vào không gian, lại đi vào cửa hàng đồ thêu, mua kim cùng sợi thêu, còn mua thêm ít vải thêu nữa.

“Tỷ nhìn ngắm nhiều thứ như vậy, chỉ mua một chút này thôi sao?” Thạch Lâm nhìn mấy cuộn chỉ thêu trên tay tỷ tỷ, tò mò hỏi, vừa rồi ở trong điếm, rõ ràng nhìn thấy lão bản cầm ra rất nhiều đồ thêu mà?

“Mua nhiều như vậy làm chi, đủ dùng là được rồi.”” Tử Lan sờ sờ đầu đệ đệ, cười nói.. Một đường đi xa, hắn càng ngày càng gầy, nhưng qua một tháng nàng cố gắng, linh khí trong không gian càng ngày càng nhiều, không bao lâu sẽ có đài sen, có thể lấy ra hạt sen.

“Có phải tỷ mua đồ ăn cho đệ đã xài hết tiền rồi phải không?” Thạch Lâm cầm hai chuỗi mứt quả, hỏi. Tử Lan định không mua cho Chương Vân Kiệt bất cứ thứ gì, nhưng Thạch Lâm là một đứa bé ngoan, cuối cùng Tử Lan đành mua hai chuỗi mứt quả.

“Không phải.” Tử Lan lắc đầu: “Đệ đừng suy nghĩ nhiều, tỷ có tiền mà, đệ còn muốn ăn gì nữa không? Đệ nhìn xem, trong túi tỷ còn tiền nè.”

Nghe Tử Lan nói, Thạch Lâm không nói gì. Về tới cửa nhà, Tử Lan vừa mở cửa, Thạch Lâm đã hào hứng kêu lên: “Nhị Lăng, tỷ ta mua cho hai ta chuỗi mứt quả nè. Mau ăn đi.”

Thạch Lâm cầm mứt quả hào hứng đưa môt xâu cho Chương Vân Kiệt, Tử Lan thấy rõ sắc mặt Cố thị không tốt, nàng biết Cố thị vẫn không cho Chương Vân Kiệt ăn đồ bên ngòai, nhưng nhìn sắc mặt Cố thị bây giờ, không có tiền tiêu xài nên có chút mệt mỏi, trong lòng Tử Lan liền thoải mái một chút.

Chương Vân Kiệt chưa từng được ăn mứt hoa quả, nhìn Thạch Lâm ăn rất vui vẻ, cũng há mồm ăn.

“Thật ngọt.” Mứt hoa quả vừa vào trong miệng, Chương Vân Kiệt liền híp mắt lại.

“Phụ thân, không phải người đau thắt lưng sao? Con mua thuốc cao cho phụ thân dán lên, người thử một chút đi.” Đi tới bên người Thạch Hữu Lương, Tử Lan liền đem thuốc dán vừa mua xong cho Thạch Hữu Lương, dọc đường đi ngồi trên xe ngựa, thắt lưng của Thạch Hữu Lương đã sớm đau đến không chịu được, nhưng phụ thân không nói cho ai biết, nửa đêm Tử Lan từng thấy phụ thân đau tới phải kêu lên.

Thạch Hữu Lương nhìn nữ nhi hiểu chuyện, càng thấy chua cay, nếu sớm biết Tống thị và Cố thị là người không phân rõ phải trái như vậy, khôn g những thế còn vong ân phụ nghĩa… Ai… bây giờ nói chuyện này làm gì? Tuy biết rõ cứu Cố thị sẽ dính líu tới mình và hai đứa nhỏ, nhưng hắn lại nhớ tới ân tình trước kia… Nhưng cũng may… Bây giờ tách ra cũng không phải là quá muộn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.