Tống thị là bà vú của Vân Kiệt, nàng hướng về Vân Kiệt có thể hiểu, nhưng
Tiểu Lâm lớn hơn Vân Kiệt một tuổi, lúc đầu mẫu thân chết vì khó sinh,
mình nên đáp ứng sau này chiếu cố tốt đệ đệ, kết quả… Nàng cũng không
thích Tống thị này,mẫu thân mới chết ba tháng, Chương phu nhân liền gả
nàng cho phụ thân, phụ thân ban đầu chẳng qua là quản sự thôn trang, sau bởi vì Tống thị bị triệu hồi về Chương phủ làm việc, trong nhà này cũng thật tốt, nhưng khi Tống thị sinh nữ nhi của nàng, nàng lại vội vàng
chiếu cố Vân Kiệt, kết quả chiếu cố không tốt, nàng ta hết lần này tới
lần khác đem lỗi đẩy lên trên người Tiểu Lâm, thật buốn cười, Tiểu Lâm
mới hai tuổi, tại sao có thể chăm sóc tốt một đứa trẻ khác đây?
“Ta phải đi xem thiếu gia ở trong phòng, ngươi cũng nhanh lên chút, chịu
khó. Chờ Cẩm Sách được đưa đi, ngươi cố gắng tranh đua một chuyến, có lẽ thành đại nha hoàn.” Bây giờ thái độ cửa Tống thị với Tử Lan vẫn rất
hòa ái, thật ra thì biểu hiện của Tống thị với nàng và Tiểu Lâm rất tốt, nếu không phải sau này trên đường chạy trốn, nàng bị bệnh nặng, lầm bầm lầu bầu, có lẽ thật sự cho là nàng thật lòng, không nghĩ nữa, chỉ muốn
nhìn đệ đệ chút.
“Biết, con lập tức đi, hôm qua đại thọ lão thái
thái, thiếu gia chơi quá muộn, hôm nay đóan chừng sẽ dậy muộn.” Tử Lan
đè nén bất mãn trong lòng, trả lời.
Tống thị gật đầu, liền đứng
dậy ra cửa. Lúc này Tử Lan mới vào nội thất nhìn đệ đệ. Tử Lan khóe mắt
chứa lệ, đưa tay chạm vào khuôn mặt của đệ đệ, còn ấm áp… Lập tức lệ rơi xuống…
Nàng là người của tam thế, chỉ có đời thứ hai có phụ mẫu
thương yêu sủng ái nàng. Đời thứ nhất, nàng là một cô nhi, vừa sinh ra
liền bị bỏ rơi, sau đó vì bị thất tình, đi du lịch gặp núi lở mà chết.
Đời thứ hai nàng mang theo trí nhớ, thành Tử Lan, từ tấm bé trong nhà
vẫn nghèo khó, nhưng được phụ mẫu hết mực sủng ái, đặc biệt là mẫu thân, luôn vô điều kiện yêu thương nàng, cho nàng an tâm ở lại chốn cổ đại
này, sau vì khó sinh đệ đệ mà chết, phụ thân lại bị chủ thử chỉ lấy Tống thị, vào Chương gia trở thnàh tỳ nữ của Chương Vân Kiệt, nhưng Chương
Vân Kiệt là một đứa bé, mặc dù điêu ngóa, nhưng nàng cũng trải qua dễ
dàng, sau đó khi Chương gia bị bỏ tù, trước khi bị bỏ tù Tống thị đã
tráo đổi đệ đệ và Chương Vân Kiệt, cuối cùng cả nhà Chương gia bị tịch
thu gia sản và giết kẻ phạm tội, khi đó nàng mới biết ở phòng giam cách
vách hài tử mà Tống thị ôm không phải đệ đệ. Nhưng mà việc đã đến nước
này, phụ thân vẫn mang theo mình, Tống thị và Chương Vân Kiệt trở về cố
hương… Cuối cùng trên đường đi, Tống thị bị bệnh chết, sau khi ông bà
qua đời, bá thúc trở mặt vô tình, phụ thân buồn bực mà chết, nàng tình
cờ cắt vào tay, giọt máu rơi vào cái bớt, liền phát hiện ra không gian,
hai người mới có thể áo cơm không lo bình an lớn lên, cuối cùng bị ngoại tổ mẫu muội phu tìm được,cũng cho nàng một thân phận tiểu thư, Chương
Vân Kiệt mới có thể đọc sách tập võ, cuối cùng dùng tên của Tiểu Lâm thi khoa cử thành công vào triều làm quan.
Tử Lan thừa nhận nàng
không thông minh, không có mắt nhìn người, chỉ vì Chương Vân Kiệt kêu
vài tiếng tỷ tỷ, lòng dạ liền mềm nhũn, thậm chí vì Chương Vân Kiệt, mà
gả cho nam nhân khẩu phật tâm xà, sau Chương Vân Kiệt biết nàng được
hoàng tử nhìn trúng, lại ủng hộ trượng phu nàng cưới vợ bé, đáng hận ban đầu nàng lại tưởng hắn thật lòng muốn tốt cho nàng. Kết quả vì nàng
không muốn làm ngoại thất của lão Vương gia, liền trở mặt vô tình…
Nghĩ tới đây Tử Lan không nén được hận ý, nàng thật không nghĩ đến nàng vẫn
có thể sống lại một lần nữa, mặc dù tiếc nuối không thể trọng sinh lúc
mẫu thân vẫn còn sống, nhưng mà lúc này đệ đệ vẫn còn sống. Bất kể như
thế nào, lần này nàng nhất định sẽ bảo vệ đệ đệ. Về phần Chương Vân
Kiệt, đời này hắn đừng có nghĩ dùng danh phận đệ đệ để mà thóat thân.
Đồng thời nàng cũng thanh tỉnh không nói cho Chương Vân Kiệt chuyện nàng có không gian, nếu như bị hắn biết, không gian của nàng có thể làm cho
người bách độc bất xâm, bách bệnh vô tồn (không có bệnh tật), hắn chắc
sẽ hối hận lắm đây.