Chương gia bị quan binh bao vây chặt chẽ, nhất thời mọi người đều bàng hoàng,
tất cả nha hoàn tôi tớ đều rối loạn. Nhìn những chủ tử ngày ngày cao cao tại thượng, hiện tại không có ngạo mạn thường ngày, không hề cam tâm,
có xin khoan dung, có khóc thút thít, có tức giận mắng, có ngất đi . . . Một nhóm người không biết chuyện gì xảy ra. Cho đến thật lâu sau này,
Tử Lan mới biết Đại hoàng tử làm phản căn bản là chuyện sẽ xảy ra, chẳng qua là hoàng quyền thay đổi, và có người thất bại mà thôi. Chương gia
căn bản không thể sửa án, bởi vì người kế vị là Lục hoàng tử, cũng chính là Khánh Phong đế sau này, một tay đưa đến kết quả. Còn nhớ rõ ban đầu
Chương Vân Kiệt tra ra hết thảy, loại đau khổ này, không cam lòng gào
thét. . . . . . Đồng thời Tử Lan có chút may mắn, Tứ thiếu phu nhân
Chương gia- Lý thị, cũng chính là chủ nhân của cả nhà nàng, tuy là hệ
chính, nhưng rốt cuộc phía trên có huynh, dưới có đệ đệ được cưng chìu,
nhưng lại chẳng có quyền thế gì, phụ thân cũng không để ý. Cũng may mắn Lý thị tính tình dịu dàng, không có ý định đoạt quyền.
“Thu Thực,
ngươi có thấy Tiểu Lâm nhà ta không?” Hốt hoảng trong đám người, Tử Lan
nhìn thấy mẹ kế Tống thị đang hỏi thăm tin tức nàng và đệ đệ.
"Không
thấy.. . Không thấy . . . Tống má má rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?
Chúng ta sẽ không sao chứ?" Nha hòan bị Tống thị kéo lại tên là Thực Thu lắc đầu một cái, sau đó hoảng sợ hỏi Tống thị.
“Không chết được.” Tống thị tức giận nói xong, lại hỏi: “Ngươi có thấy Tử Lan đâu không?”
Thu Thực lại lắc đầu, Tống thị liền đem nàng đẩy ra, lại vội vàng đi tìm.
Nhìn Tống thị như con ruồi không đầu chạy khắp nơi hỏi thăm tung tích nàng
cùng Tiểu Lâm, Tử Lan cũng sẽ không hảo tâm cho là nàng quan tâm bọn họ. Nàng nhớ Tống thị trước khi chết, rất óan hận đệ đệ! Là nàng biết rõ sẽ chết, nhưng vẫn dùng đệ đệ tráo đổi với Chương Vân Kiệt, thậm chí che
giấu mọi người, cho đến sau khi cứu nàng cùng phụ thân mới biết đệ đệ đã tử vong.
Chỉ chốc lát sau, Tử Lan thấy Tứ thiếu phu nhân Lý thị
chính là mẫu thân của Chương Vân Kiệt, và bà vú Cố thị ôm một người có
vóc dáng giống Chương Vân Kiệt đi tới chính đường, Tử Lan thở dài một
cái, bởi vì Cố thị là nhũ mẫu của Lý thị, cho nên hàng năm sống ở Lý gia làm bạn với chủ nhân, mà trượng phu của nàng có tiểu thiếp ở bên ngoài, cũng sinh hài tử, ba năm trước nhi tử của Cố thị đi ra ngòai, gặp
chuyện ngoài ý muốn mà chết, lưu lại một tôn tử ngu dại (tôn tử: cháu
trai), Cố thị về tới nhà, thấy trượng phu cùng tiểu thiếp ngồi quanh bàn cơm, trói tôn tử, tức giận vô cùng, sau đó khóc lóc cầu xin Lý thị giúp nàng bán đi trượng phu cùng tiểu thiếp và mấy đứa con của bọn họ, mang
tôn tử đến Chương gia, để Cố thị tự chiếu cố hắn. Lúc ấy, chuyện này rất oanh động, Tống thị đã đắc ý nói với phụ thân, phải nhớ ân tình của
nàng, nếu vong ân phụ nghĩa, nếu không sẽ dẫm vào vết xe đổ của trượng
phu Cố thị.
Tử Lan nhìn là biết Cố thị đem nhi tử của mình đi cống
hiến, chính vì giữ được mạng của Chương Vân Kiệt, đây chính là sự khác
biệt giữa gia đinh tôi tớ và chủ tử, gia đình tôi tớ tuyệt đối trung
thành với chủ tử. Mà người thân của tôi tớ, như phụ thân, trước kia
hưởng thụ cảm giác tự do, cho nên rất khó dung nhập vào, Lý gia có đại
ân với phụ thân, phụ thân sẽ hồi báo, sẽ trung thành với bọn họ, nhưng
tuyệt đối, sẽ không ở trong đại nạn mà hy sinh con mình, mạo hiểm tánh
mạng cả nhà, đi cứu người, nếu có thể chỉ là chờ sau khi bọn họ bị chém, sẽ nhặt xác giúp họ thôi.
Qua một lúc lâu, chờ cho quan binh kiểm lại nhân số, Tử Lan mới mặc quần áo tử tế cho Thạch Lâm, ôm hắn từ góc đi ra.
“Tỷ tỷ, có chuyện gì sao?” Thạch Lâm bị tiếng ồn ào, tiếng thét chói tai,
mà thức tỉnh, sau khi tỉnh lại thấy đám người hỗn loạn, theo bản năng,
Thạch Lâm dựa vào trong ngực Tử Lan.
Tử Lan ôm hắn thật chặt, đưa cho hăn một khối điểm tâm, sau đó nói: “Tiểu Lâm ngoan, phải nắm chặt tay
tỷ không buông nha, nếu không sẽ không thấy tỷ tỷ nữa đâu, biết không?”
Tử Lan chưa bao giờ nói nặng với Tiểu Lâm, Thạch Lâm vừa nghe liền bị dọa
sợ, đôi mắt đẫm lệ nắm chặt tay Tử Lan. Tử Lan đi theo các nha hòan cấp
trung.
Tử Lan cùng đệ đệ xen lẫn trong bầy tôi tớ cấp trung, nhìn
trong ngực Cố thị ôm một hài tử, Tống thị theo sát nàng, hài tử kia mặc
trên người là trang phục của người làm… Thấy vậy, Tử Lan thở phào nhẹ
nhõm, nàng phát hiện, cho dù đời trước bị Chương Vân Kiệt hại chết, nàng vẫn như cũ vì hắn có thể thóat khỏi nhà tù mà cao hứng.