Tử Lan lắc đầu, trừ sự kiện kia, Dương thị tuy nhỏ mọn, nhưng cũng không
làm khó nàng, mà bây giờ nàng cũng không muốn phụ thân phải phiền lòng,
vì thế nói: “Dương thị cũng không làm khóchúng con, phần lớn chuyện
trong nhà phụ thân đều làm chủ, cho nên mỗ mỗ, người cứ an tâm.”
“Nếu như vậy, ta có thể gặp một lần, nếu có cái gì không tốt, ta nhất định sẽ không gặp nàng ta.” Trần La thị gật đầu nói.
Trần La thị uy nghiêm ngồi ở ghế chính, rất tùy ý nói chuyện với Dương thị
chút việc nhà, nhưng mồ hôi trên trán Dương thị lại chảy càng nhiều,
hiển nhiên Dương thị rất khẩn trương lo sợ. Đây là lần đầu tiên Dương
thị nhìn thấy vị lão phu nhân tôn quý như thế, tay chân có chút luống
cuống, hơn nữa Trần La thị tựa hồ nói chuyện bình thường với nàng, lại
làm cho nàng nói ông nói gà bà nói vịt, nhìn thấy bộ dáng này của Dương
thị, Trần La thị cười cười, phụ nhân ngu ngốc như vậy, tự nhiên sẽ không tạo uy hiếp gì cho hai đứa nhỏ.
“Ai, ngoại sinh nữ số khổ của ta (Mẫu thân của Tử Lan), liền rơi xuống hai đứa nhỏ đáng thương, Tử Lan
cùng Tiểu Lâm, mỗi lần nhớ tới đây, tâm ta liền đau, hôm nay thấy ngươi, ta cũng yên lòng, hảo hảo tốt với hai đứa nhỏ, hai đứa nhỏ cũng không
phải người bạc tình, sau này ngươi tự có thể hưởng vô tận phú quý. Nhưng ngươi cũng đừng chê lão bà ta lắm chuyện khó nghe, hai hài tử này có
lão bà ta che chở, còn có cữu cữu của chúng, ngươi chú ý chiếu cố bọn
nhỏ thật tốt.” Trần La thị nhìn Dương thị từ từ nói.
Dương thị
vội vàng gật đầu, tất nhiên khẳng định sẽ chiếu cố hai đứa nhỏ thật tốt. Đêm qua Thạch Hữu Lương cũng đã nói với nàng, hai đứa bé mới là người
có quan hệ với Thứ sử phủ, nếu hai đứa nhỏ có cái gì không ổn, bọn họ
nhất định sẽ không bỏ qua, hiện tại trong lòng Dương thị cực kỳ hối hận, nàng vô cùng sợ hãi Tử Lan nói chuyện ngày đó cho mọi người, nàng đã
mắng Tử Lan , nhưng Tử Lan rúc vào người Trần La thị, cười cười nhìn
Dương thị, không có nửa điểm chán ghét, tất nhiên Dương thị có chút
buông lỏng.
Buổi trưa qua đi, xe ngựa Trần Lão thái gia mới vào
Ký thành, Trần Văn Thanh mang theo Thạch Lâm, Dương Khang An đến cửa
thành nghênh đón, lúc thấy Thạch Lâm, Lão thái gia có chút kinh ngạc,
hỏi han. Trần Văn Thanh liền nói thân phận của Thạch Lâm, Lão thái gia
yêu thích dáng vẻ mượt mà (muanhobaybay: miêu tả gì mà như miêu tả nữ
nhân vậy J ) của Thạch Lâm, điều này làm ông nhớ lại nhi tử khi còn bé,
thân mật để hắn ngồi vào trong kiệu của ông, cùng nhau trở về phủ.
Kiếp trước của Tử Lan, Trần Vũ Phi đối với nàng rất từ ái, Tử Lan liền nghĩ
tới hiền lành trưởng giả, liền nấu một bàn món ăn mềm, làm món canh hầm
thịt gà mà phụ thân và Dương Khang An mang tới. Thịt kho nấu một canh
giờ, mùi hương bay ra khiến mọi người nuốt nước miếng. Dưa chua cá, cái
này kiếp trước nàng làm cho di ông ngoại, di ông ngoại rất thích ăn.
Thịt kho tàu, tương đốt giò heo, bí đỏ xào,…
Dọc theo đường đi
phong trần mệt mỏi, vừa tới nơi này, thì có thức ăn ngon nóng hổi, Trần
lão thái gia vui mừng nói mấy chữ tốt, nghĩ thầm, lão thái bà nhất định
đã không vì thê tử lão đại mà tức giận, trong lòng càng cao hứng hơn.
Chắc là lão bà để ý ông, một lát nữa ông chắc chắn nói cho bà (trần La
thị) biết chính ông đã giúp bà chút giận, muội muội của thê tử lão đại
không có trở thành chi thứ hai của Thanh nhi, mà trở thành chi thứ hai
của lão đại, không phải ông muốn gia đình nhi tử mình không yên, nhưng
thật sự nhi tử này của ông quá hoa tâm, lại thêm giống tính tình của mẫu thân, vốn ông không thích, nhưng bị biểu muội thiết kế mới có hài tử,
càm thêm như thế nên tức chết thê tử chưa cưới, ông làm sao có thể thích cơ chứ?