Chi Nông Tâm

Chương 42: Chương 42




“Hữu Lương thúc, có việc gì cần cháu giúp không?” Đối với Tử Lan xinh đẹp, Dương Khang An không phải không có cảm giác gì, chỉ là hắn biết, hoàn cảnh của hắn không xứng với Tử Lan, cho nên biết Thạch Hữu Lương đã định người cho Tử Lan, cũng len lén đi nhìn qua Vương tú tài, biết hắn cũng là người tốt, liền đau lòng lên núi đi săn, ngòai ý muốn săn được một con hươu sao, vì né tránh sự việc hắn không muốn nhìn thấy, Dương Khang An chuẩn bị để đệ đệ tự chiếu cố tốt bản thân, còn hắn thì đi ra ngòai bán hươu sao, khi trở về liền nghe được chuyện Thạch gia, vội vàng chạy tới.

Thạch Hữu Lương mờ mịt nhìn Dương Khang An một cái, lắc đầu nói: “Thúc cũng không biết thúc có thể làm cái gì? Con có thể giúp thúc làm gì a?”

Dương Khang An cũng trầm mặc…

“Dương đại ca uống chút nước.” Tử Lan ở trong phòng thấy Dương Khang An, đột nhiên có chút xao động, nàng vừa muốn đền bù tiếc nuối kiếp trước, sẽ đối đãi Dương Khang An hết lòng, nhưng ông trời thật sự muốn đối nghịch với nàng, có lẽ đời này nàng không thể đi cùng hắn.

Nhưng không muốn để cho mình có quá nhiều tiếc nuối, Tử Lan cài trâm mà Dương Khang An tặng, xuống bếp bưng cho Dương Khang An một chén nước.

“… Muội muội, không có chuyện gì, có huynh… có Hữu Lương thúc ở đây, ai cũng không khi dễ được muội, chúng ta không muốn cũng không nguyện ý, đừng quá lo lắng.”

Dương Khang An lên tiếng an ủi, Tử Lan suýt chút nữa rơi lệ, phụ thân đã nói, nếu bọn họ còn không buông tha ý tưởng muốn Tử Lan làm thiếp, phụ thân sẽ mang theo người nhà dọn tới nơi khác để sinh sống. Nhưng dù tới một địa phương khác, ai có thể đảm bảo sẽ không gặp chuyện tương tự nữa, Tử Lan thấy thật phiền não.

“Vâng.” Tử Lan ứng một tiếng xoay người rời đi.

“Khang An, con dám cưới Tử Lan nhà chúng ta không?” Thạch Hữu Lương nhìn nữ nhi bưng nước cho Dương Khang An, lại nhìn thấy cây trâm Tử Lan cài lên đầu, trong lòng vừa động, đột nhiên bật thốt lên.

Tử Lan vừa mới đi hai bước, nghe lời của phụ thân, nhất thời sợ ngây người, phục hồi lại tinh thần, con ngươi đảo một vòng, lập tức giả vờ nói: “Phụ thân, sao người lại gây thêm phiền toái cho Dương đại ca, cũng không biết bọn họ sẽ dùng biện pháp gì đối phó với chúng ta đây? Cũng đừng liên lụy đến Dương đại ca.”

“Cháu … cháu dám.” Tử Lan vừa nói xong, liền nghe Dương Khang An trả lời, trong lúc nhất thời Tử Lan không biết nên phản ứng thế nào.

“Hữu Lương thúc, không dối gạt thúc, quả thật con có tình cảm với Tử Lan muội muội, mấy năm nay con không thành thân, cũng là vì muốn Tử Lan muội muội, nhưng con biết con không xứng với Tử Lan, cho nên con vẫn đặt ở trong lòng không dám nói ra, lần này cũng vì né tránh việc muội muội đính hôn, nên con mới ra ngoài nửa tháng, nhưng con không nghĩ lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Mặc dù Tử Lan muội muội gả cho con sẽ bị ủy khuất, nhưng con đảm bảo nếu có thể cưới được Tử Lan, đời này con sẽ đối với Tử Lan thật tốt.” Dương Khang An nghiêm túc nói.

Tử Lan nghe, nhịn không được che miệng, nước mắt chảy dài, nàng chỉ muốn một cuộc sống an bình, nghĩ vì đền bù tiếc nuối kiếp trước mà muốn gả cho Dương Khang An, nhưng không biết tại sao nghe thấy Dương Khang An bộc lộ tâm tình, nàng không nhịn được mà khóc lên.

“Tử Lan, con có nguyện ý gả cho Dương Khang An không?” Thạch Hữu Lương nhìn nữ nhi khóc, cũng nghẹn ngào hỏi.

Tử Lan quay đầu lại, nhìn chằm chằm Dương Khang An, đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc nhìn hắn như vậy, thật ra dáng dấp hắn cũng không kém, mặc dù trên mặt có vết sẹo, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, mày rậm mắt to, đôi môi mím chặt, chính là một người nghiêm túc, với cơ bắp bền chắc, trong đôi mắt hắn phát ra sự nghiêm túc, Tử Lan đưa tay lên lau nước mắt, hỏi:

“Huynh có thể đảm bảo sau này bất kể phát sinh chuyện gì, cũng sẽ vĩnh viễn tốt với muội, chỉ cần muội là thê tử của huynh sao?”

“Huynh đảm bảo.” Dương Khang An nghiêm túc trả lời.

Xoay người nhìn Thạch Hữu Lương, Tử Lan từ từ đi tới bên cạnh phụ thân, quỳ gối dưới chân hắn, Dương Khang An vừa nhìn thấy Tử Lan quỳ xuống, cũng vội vàng quỳ xuống, Tử Lan quay đầu nhìn Dương Khang An một cái, mới nói: “Phụ thân, con nguyện ý. Nguyện ý gả cho Dương đại ca, hơn nữa con có thể đảm bảo sau này chúng con tuyệt đối sống thật tốt, thật hạnh phúc.”

Thạch Hữu Lương xoa đầu Tử Lan, hướng về phía Dương Khang An gật đầu một cái, nói: “Trở về đem thiếp canh của con tới đây, thúc đồng ý gả Tử Lan cho con.”

Dương Khang An vừa nghe, nhất thời ngây ngô nở nụ cười, sau đó nghe tiếng hừ của Thạch Hữu Lương mà tỉnh lại, lập tức đứng lên, xoay người chạy về phía nhà hắn.

Không có người làm mai, Thạch Hữu Lương trực tiếp đưa thiếp canh của Tử Lan cho Dương Khang An, sau đó kêu hắn mau mang sính lễ tới cửa cầu hôn, sau đó xác định ngày kết hôn.

Thạch Hữu Lương liền loan tin tức hôn lễ của Dương Khang An và Tử Lan cho mọi người biết, tòan thôn càng thêm kinh hãi, Thạch gia gia cùng Thạch nãi nãi vội vàng chạy tới, hung hăng dạy dỗ Thạhc Hữu Lương một trận, nói Dương Khang An không xứng với Tử Lan thế nào, thật là đáng tiếc, nhà bọn họ muốn cái gì cũng không có?

Trong nhà có một chút đất, còn có đệ đệ bị bệnh, cả nhà đều dựa vào con mồi mà Dương Khang An săn được mà sống qua ngày, Tử Lan có điều kiện tốt như vậy sao có thể gả cho hắn đây?

“Nãi nãi, Dương đại ca là người tốt, dưới tình huống này, vẫn dám cứơi con, hơn nữa nhiều năm như vậy, bệnh Dương đệ đệ tốn rất nhiều tiền, Dương đại ca từ đầu tới cuối đều không bỏ rơi đệ đệ. Con cảm thấy huynh ấy là người trọng tình trọng nghĩa, không kém hơn con gì cả. Hơn nữa nhà huynh ấy không có trưởng bối, con gả qua đó, Dương đại ca bảo con cái gì có thể làm, cái gì không, có gì mà không tốt a?”

Tử Lan lôi kéo tay nãi nãi, giải thích.

Thạch nãi nãi thở dài nói: “Nãi nãi biết con và Hữu Lương đều có chủ ý riêng, không muốn con phải làm thiếp nhà người ta, nãi nãi cũng sai người nghe ngóng, Thứ Sử đại nhân cũng rất tốt, coi như con không muốn tới phủ Thứ sử, chờ một thời gian, chuyện này qua đi, có nhiều nhà tốt cho con lựa chọn, vì sao lại cố tình gả nhanh như vậy, trong nhà hắn chẳng có gì cả?”

“Chính là vì coi trọng Dương Khang An đại ca rất tốt, ban đầu con hỏi mẫu thân con vì sao lại coi trọng phụ thân, mẫu thân liền kể là bởi vì phụ thân con tốt. Dương Khang An đại ca cũng là người tốt.” Tử Lan trả lời.

Nghe bên ngòai, Thạch gia gia đang tức giận mắng, Thạch Hữu Lương không nói tiếng nào, Tử Lan lau nước mắt giúp Thạch nãi nãi, vừa lau vừa khuyên. Thạch nãi nãi cũng là nữ nhân, Tử Lan tiếp xúc với bà cũng một thời gian dài, nàng nói thật lâu, mỏi hết cả miệng, mới khuyên được nãi nãi.

Những người khác có thể không hiểu, nhưng Thạch Hữu Lương tuyệt đối không để nữ nhi phải đi làm thiếp, vì vậy hôn sự cực kỳ vội vàng, tựa như đang khiêu chiến với ranh giới cuối cùng của Vương bà mai, khi tới ngày thứ năm, ngày cuối cùng của kỳ hạn, Dương Khang An mới mời người đi làm mai mất mấy chục kim tiền, tại chỗ Thạch Hữu Lương liền đem hôn sự của Dương Khang An và Tử Lan định đoạt. Lễ kết hôn sẽ diễn ra vàomột tháng sau.

Bởi vì định gấp ngày kết hôn, Dương Khang An phải vội vàng đi mua sính lễ ở trấn trên, hắn tốn không ít tiền, cũng coi như đầy đủ, Dương thị vốn định nói Duơng Khang An mua thêm sính lễ một tấm vải đỏ để Tử Lan làm giá y, Tử Lan lắc đầu một cái, trực tiếp lấy bộ giá y tinh xảo mà bà ngoại đã làm cho nàng ra.

“Bộ giá y này không ít tiền a?” Bộ giá y này vừa được bỏ ra, tất cả ánh mắt đều sáng lên, Đại bá mẫu trợn to hai mắt, hưng phấn nói.

Tử Lan bĩu môi, cười nói: “Đây là bà ngoại làm cho con, để cho con truyền cho đời sau, bao nhiêu tiền con đều không bán.”

“Tức là bên thân gia làm, lưu lại cho Thạch Lâm lấy vợ cũng tốt.” Thạch nãi nãi đoán chừng trị giá bộ giá y này tuyệt không thấp, có chút xuýt xoa, dù thích cháu gái tới mấy, nàng cũng trở thành người nhà khác, nếu để lại cho cháu dâu, không phải vẫn còn ở nhà mình sao?

“Nào có chuyện cưới vợ lại đưa giá y, đây là của tỷ tỷ, con không cần đâu.” Không đợi Tử Lan nói chuyện, Thạch Lâm liền vôi vàng bày tỏ thái độ, hiện tại hắn đã hiểu chuyện, tự nhiên biết hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì, trong lòng âm thầm quyết tâm, phải học tập thật tốt, thi đậu công danh, đều là do phụ thân và hắn không có bản lĩnh, tỷ tỷ mới vội vàng xuất giá như vậy.

“Tiểu hài tử thì biết cái gì.” Thạch nãi nãi có chút xấu hổ.

Thạch Lâm đứng ở trước mặt Tử Lan nói: “Đây là giá y của tỷ tỷ, con thật sự không cần, con có phụ thân có mẫu thân có tay có chân, sao có thể tham lam đồ của tỷ tỷ chứ, nếu tỷ tỷ cứng rắn để lại cho con, con sẽ đốt nó.”

Phụ thân đã nói, nếu phụ thân và hắn (Thạch Lâm) có bản lãnh, thì tỷ tỷ đã không phải xuất giá vội vàng như vậy, mặc dù hai năm qua phụ thân vẫn chuẩn bị đồ cưới cho tỷ tỷ, nhưng vẫn còn rất ít, trước kia khi còn bé, lúc Chương gia gả nữ nhi đi, đã chuẩn bị rất nhiều rương lớn, cả đời một cô gái cần gì cũng đều làm đồ cưới cả.

“Phụ thân, đất năm ngóai mua, phụ thân cũng làm đồ cưới cho tỷ tỷ nhé.” Nhìn gương mặt Thạch nãi nãi rất không tình nguyện, không đợi người khác nói chuyện, con ngươi Thạch Lâm đảo một vòng, liền nói.

Lần này tất cả mọi người đều kinh hãi, hết lần này tới lần khác Thạch Hữu Lương nghiêm túc suy nghĩ, năm ngoái mua hai mẫu ruộng nước, một mẫu ruộng tốt, cho nữ nhi cũng tốt, nhà Dương Khang An không có ruộng nước, thế cũng tốt, vì thế gật đầu một cái, vỗ vỗ đầu nói: “Xem đầu óc của phụ thân này, sao lại không nghĩ tới chuyện này chứ?”

“Lão Tứ, trừ nhà địa chủ, không có gia đình nào lấy đất đai làm đồ cưới cho khuê nữ cả. Ngươi đừng để đầu óc bị ngớ ngẩn.” Thạch gia gia rống một tiếng. Thạch Hữu Lương vừa nói xong, mặt mũi Dương thị trắng bệch, nàng khổ cực giành tiền mua đất là vì cái gì? Len lén nhìn trượng phu, trượng phu nói nàng chẳng qua chỉ kế thê, …

Mặt Thạch nãi nãi càng đen hơn, vẻ mặt mấy bá mẫu thì cực kỳ phức tạp, thậm chí có chút hối hận, mấy đường tỷ thì hiện lên thần sắc ghen tỵ.

Thạch Hữu Lương phản bác: “Con không phải là không có đất, vì cuộc sống tốt đẹp của nữ nhi sau này, coi như đem tòan bộ gia sản cho nữ nhi, con cũng cam tâm tình nguyện.” Mà thực ra hơn phân nửa chỗ tiền này là do nữ nhi kiếm được.

“Phụ thân. Được rồi, con không muốn đất, những thứ này cũng rất nhiều rồi, phụ thân đừng cho con thêm nữa, con lại không thể xuống ruộng, Dương gia lại ít người, phụ thân muốn làm mệt chết khuê nữ của người a.”

Tử Lan lôi kéo tay Thạch Hữu Lương, nhẹ nhàng lay động, làm nũng nói. Bởi vì Tử Lan thích uống sữa tươi, Thạch Hữu Lương định đem con bò kia làm của hồi môn, nhưng bị Tử Lan lấy việc Dương gia không có chuồng bò để từ chối.

“Mỗi ngày phụ thân sẽ đem sữa tươi sang cho con?” Thạch Hữu Lương không cam lòng nói, Thạch Lâm cũng ở một bên khuyên Tử Lan,…

“Phụ thân, con gả đi cũng không vất vả, Dương đại ca cũng không phải người không hiểu tình lý, con và phụ thân vẫn ở cùng một thôn, muốn gặp liền có thể gặp, phụ thân đừng cho con nữa, nếu không con sẽ không gả nữa.” Tử Lan bĩu môi nói, tựa vào người Thạch Hữu Lương làm nũng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.