Dương Khang An cũng Dương Dật An cảm kích dập đầu trước Tần gia gia, sau đó kích động nhìn Tử Lan.
“Sao cháu giá biết phương thuốc thiện?” Tần Thiên Dương biết Tử Lan là một
nông phụ, nhưng qua nói chuyện, cảm thấy nàng cũng không đơn giản, vì
vậy quyết định hỏi dò.
Tử Lan ngượng ngùng nói: “Tử Lan không
biết phương thuốc gì thuốc thiện, nhưng là canh đương quy gừng thịt dê,
cháo trắng táo đỏ, canh hạt sen long nhãn, cháo gà hoàng kì đương quy,
không phải đều là bổ huyết sao? Những thứ này so với thuốc thì dễ ăn
hơn.”
Tần Thiên Dương có chút kinh ngạc nhìn Tử Lan, sau đó cười
nói: “Cháu gái quả thật thông tuệ hơn người, lão phu cảm thấy không có
đất dụng võ. Tỷ tỷ, hôm nay khó gặp, tiểu đệ xin xem mạch cho tỷ, được
không?”
Trần La thị trìu mến nhìn Tử Lan, gật đầu, sau đó đi lên trước, ngồi vào đối diện Tần Thiên Dương, đưa cánh tay ra.
“Theo như lời cháu gái,… thuốc thiện kia, hàng ngày tỷ tỷ có thể dùng một
chút, rất tốt cho tỷ tỷ.” Tần Thiên Dương xem mạch xong, không phát hiện thấy dị trạng, chẳng qua là tuổi cao thì cơ thể dễ ốm yếu, cần tẩm bổ,
cho nên không khai phương thuốc.
Xem xong cho Trần La thị, Tần
Thiên Dương dứt khóat xem mạch cho mọi người trong nhà, Tử Lan phe phẩy
cánh tay Trần La thị, để cho bà mở miệng kêu phu thê Thạch Hữu Lương đi
vào.
“Văn Thanh. Ngươi nên học hỏi tỷ phu ngươi một chút, người
ta khỏe mạnh hơn ngươi nhiều.”Lúc bắt mạch cho Thạch Hữu Lương, Tần
Thiên Dương cười nói, sau đó vui mửng nói: “Xem ra cháu gái quả là có
nghiên cứu về thuốc thiện, nhà bọn họ dù cha con, thân thể đều cực tốt,
rất khỏe mạnh.”
Nhưng khi bắt mạch cho Dương thị, Tần Thiên Dương hỏi Dương thị có rất nhiều vấn đề, sau đó khẳng định hỏi: “Phu nhân có
phải đã từng bị nhiễm lạnh phải không?”
“Nhiễm lạnh? Ta… Ta không có. Ta chỉ là một phụ nhân bình thường, sao có thể nhiễm lạnh đây.” Dương thị vội vàng lắc đầu nói.
“Không phải, nói thế này, những năm gần đây, phu nhân có bị ngã trong nước lâu bao giờ không?” Tần Thiên Dương lại hỏi.
Dương thị đỏ mặt, Thạch Hữu Lương thúc giục hồi lâu, Dương thị mới nói: “Bốn
năm trước vào mùa đông, ta vô ý ngã xuống sông, nhưng rất nhanh sau đó
được người nhà cứu lên…”
“Thế thì đúng rồi. Mặc dù nhìn qua thân
thể phu nhân không có gì đáng ngại, trong cơ thể phu nhân bị hư hàn, vì
vậy rất khó có con.” Tần Thiên Dương thương hại nói, đời này của phu
nhân, đóan chừng…
Dương thị bối rối, thật lâu mới hiều câu nói
của Tần ngự y, lúc đó bị Trần gia từ hôn, nhất thời không cam lòng mà
nhảy sông tự vẫn, sau được phụ thân cứu lên, bởi vì vào buổi tôtí,
chuyện này trừ người nhà thì không có ai biết? Nàng không chết? Người ta nói đại nạn không chết ắt sẽ có phúc hay sao? Tại sao….
Dương
thị cảm thấy hết thảy đều là giả, nàng nghĩ, Thứ sử phủ vì tỷ đệ Tử Lan
nên mới cố ý bảo ngự y nói bậy, rõ ràng mẫu thân nàng đã mang nàng tới
xem lang trung, lang trung nói không nghiêm trọng, có thể điều dưỡng là
tốt, nàng không tin, nàng không nàng không có hài tử… Không được, nàng
muốn tìm lang trung…
Nhìn Dương thị gần như điên cuống chạy ra
ngòai, mọi người trong nhà trầm mặc, Tử Lan cắn cắn môi, nói: “Mẫu thân
chỉ có chút khó khăn khi tiếp nhận chuyện này, không phải cố ý thất lễ.”