Chi Nông Tâm

Chương 61: Chương 61: Chương 44.2




Mấy ngày nay Tử Lan nói chuyện cùng Trần La thị, làm nũng với Trần La thị, còn làm quần áo thức ăn cho bà, tuy trong nhà bà không thiếu những thứ đồ này, nhưng Trần La thị cảm thấy sự thật tâm thật lòng trong đó. Trần La thị không chịu cho Tử Lan rời đi, lôi kéo tay Tử Lan không buông, ai nói cũng không được.

“Mỗ mỗ, thật sự con phải trở về thôi, con còn muốn đưa cho người thêm chút Bạch Thái cay đấy? Không phải mỗ mỗ thích món đó sao? Còn có, trong nhà còn có rất nhiều chuyện cần con về làm. Mỗ mỗ cũng thấy, nhà con trôi qua ở đó cũng tốt vô cùng, mỗ mỗ không cần lo lắng, chờ đến mùa xuân, ngày ấm, đến lúc đó, con đón mỗ mỗ tới nhà con, làm đồ ăn ngon cho mỗ mỗ, mỗ mỗ có chịu không?” Tử Lan kiên nhẫn khuyên.

“Không được.” Trần La thị lắc đầu, vẫn không chịu buông tay.

Nhìn mẫu thân tính trẻ con như vậy, Trần Văn Thanh có chút nhức đầu, mọi người đều nói nhất định phải đi, hơn nữa cô nương đã gả đi không thường ở lại nhà người khác, cũng không thỏa đáng, vì vậy nói: “Mẫu thân, hiện tại người mẫu thân cũng gặp rồi, nhà cũng biết ở nơi nào? Nếu muốn gặp, chỉ cần đi đến là được. Qua thời gian tới con sẽ làm một thôn trang nhỏ gần nơi ở của nhà Tử Lan, đến lúc đó mang mẫu thân cùng phụ thân tới nghỉ ngơi ở đó, có được hay không?”

Trần La thị cầm khăn lau nước mắt, nói: “Con chỉ nói dỗ ta thôi, các ngươi đều không muốn, đã nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có một người ở bên cạnh ta, xoa bóp thắt lưng cho ta, làm đồ ăn ngon cho ta, còn nghe ta càu nhau, là cháu gái của tỷ tỷ ta, …”

Mỗ mỗ, trước kia không tìm được mỗ mỗ, hiện tại tìm được, con bỏ đi không được, thật sự trong nhà có rất nhiều chuyện, con rất không yên lòng ở đây, mỗ mỗ cho con trở về đi thôi. Con đảm bảo, sau này con sẽ thường xuyên tới thăm mỗ mỗ.” Tử Lan nhìn lão thái thái chơi xấu, có chút bất đắc dĩ.

Trần Vũ Phi ho nhẹ một tiếng, nói: “Đầu mùa xuân, liền cho người đi xây thông trang, thê tử Thanh nhi bị bệnh, chuyện cả một gian hàng vẫn chờ bà xử lý đấy. Chắc chắc sẽ để bà thường xuyên thấy hai đứa nhỏ.”

Nhóm người Tử Lan lại khuyên một lúc lâu, Tử Lan liên tục bảo đảm mình nhất định sẽ thường xuyên đếm thăm bà, mới làm cho Trần La thị đồng ý, nhưng bà liền tặng không ít đồ cho Tử Lan. Vải vóc, điểm tâm, vì DƯơng Dật An bị bệnh cần tẩm bổ, tặng thêm chút dược liệu quý, thuốc bổ. Ngòai ra còn tặng không ít đồ dùng… Mặc dù Tử Lan hết sức cự tuyệt, nhưng bà còn cứng rắn đưa cho Tử Lan một sấp ngân phiếu dày,cuối cùng để nhi tử phái người đi đưa.

“Lão gia, nói hay lắm, xây thôn trang cho ta, nếu không xây, ta sẽ tự bỏ tiền của ta ra xây, Dĩnh nhi gả xa, hai đứa nhỏ dưới gối ta cũng chưa từng thấy qua, ngược lại đứa nhỏ này (Tử Lan) thật tâm với ta, ta thật sự không bỏ được.” Nhìn Tử Lan ngồi xe rời đi, Trần La thị lau nước mắt nói với Trần lão thái gia.

Trần lão thái gia gật đầu, liền đáp ứng, nhiều năm như vậy ý định của Trần La thị sao ông không biết chứ, cả đời này ông khiến bà chịu không ít ủy khuất, cho nên liền đáp ứng.

Lúc đi, một nhà Tử Lan chật vật xuất hành, thậm chí ngay cả công cụ thay đi bộ cũng không có, lúc trở lại, là Thứ sử phủ phái ba chiếc xe ngựa cùng mười mấy hộ vệ đưa về, nhóm Tử Lan cảm thấy như là vinh quy trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.