"Tử Lan tỷ, tỷ phu,
Thạch Lâm, Dật An, tới mau vào đi, mọi người đang chờ các ngươi!" Vừa
tới nhà Thạch gia gia, Thạch Bích đã ra nghênh tiếp.
Tử Lan nhìn
hắn một chút, từ lúc Thạch Bích được thả ra, nàng còn chưa gặp qua hắn,
vì vậy hỏi: "Sự tình đã sáng tỏ chưa? Ở trong tù không ai khi dễ ngươi
chứ?"
"Không có việc gì!" Thạch Bích lắc đầu một cái nói: "Sư phụ đã bắt mạch cho ta rồi, nói không sao! Trong tù chỉ là quá lạnh, địa
phương quá nhỏ, còn thì chưa bị ăn khổ."
"Vậy thì tốt, xem ra, sư phụ ngươi đối với ngươi rất coi trọng, cần phải cùng người ta hảo hảo
học bản sự a?" Tử Lan vừa nghe hắn nói như vậy, cũng coi như yên tâm,
mặc kệ nói thế nào, Thạch Bích lần này quả thật bị dính líu là do mình.
"Hai tỷ muội nói gì thế?" Tam bá mẫu Vương thị nhìn nhi tử cùng Tử Lan vừa nói vừa cười, một bộ dạng hài lòng cười hỏi.
Tử Lan liếc mắt nhìn bộ mặt tươi cười của Tam bá mẫu, mắt khép hờ, nói:
"Không nói gì, chính là hỏi một chút đường đệ ở trong tù có phải chịu
khổ hay không thôi"
“Sao lại không khổ?" Thạch vương thị đau lòng lắc đầu một cái nói: "Tử Lan, ngươi cũng không biết, đệ đệ ngươi vô cớ
bị tội, Đại Lao nơi đó là địa phương tốt lành gì, nhìn hắn gầy, đau lòng ta đây a! Cho đến bây giờ vẫn còn rất đau nha."
Thạch Bích có
chút xấu hổ nhìn vẻ mặt khoa trương của mẫu thân, vội vàng nói: "Thật
không khổ. Mẹ, ngài đừng nói ahhh... Không phải nói chờ Tử Lan tỷ bọn họ tới liền ăn cơm sao? Ta đói bụng."
"Vậy mau vào đi thôi! Thức ăn cũng chuẩn bị xong, tất cả mọi người đang chờ !" Giang Thúy Hoa bưng
một bàn món ăn từ phòng bếp trong ra ngoài, đi lên phòng trên, vừa lúc
nghe Thạch Bích nói đói bụng, liền vội vàng nói.
Trên bàn cơm, Tử Lan cùng Thạch nãi nãi và nhóm nữ quyến ngồi chung một chỗ, Dương thị
bởi vì từ phủ thứ sử trở lại liền bị bệnh, còn chưa khỏe, cho nên không
tới. Mọi người đối với Tử Lan thái độ hòa ái khác thường, Thạch nãi nãi
còn gắp cho Tử Lan vài đũa thức ăn, ngay cả Lý Đại Nga cũng hòa ái nhìn
Tử Lan, liên tiếp khuyên nàng ăn thịt, còn động thủ gắp cho nàng hai
khối.
Tử Lan nhìn hai khối thịt béo ngậy trong chén, gắp một khối cho Thạch nãi nãi, lại đem một khối khác gắp cho Hoàng thị, nói: "Đại
bá mẫu, ngày hôm nay cơm trưa ta ăn trễ, thịt này mềm, bà nội ăn tốt
hơn, còn có Tam Tẩu Tử cũng nên hảo hảo bồi bổ, tẩu cũng đừng gắp cho
ta, ta có thể tự dùng bữa"
"Mấy đứa bé trong nhà, ta nói không có một người nào hiếu thuận hơn được Tử Lan, các ngươi còn nói ta bất
công, khuê nữ động lòng người thương như vậy, ta không thương nàng thì
thương ai a?” Thạch nãi nãi hài lòng ăn thịt Tử Lan gắp cho mình cười
nói.
Giang Thúy Hoa vội vàng phụ họa nói: "Đúng a! Nhà chúng ta
Tử Lan là tốt nhất, Đại Sơn đều nói trong mấy muội muội thì Tử Lan có
tâm nhất."
Tử Lan mặc dù trên mặt tuy cười, nhưng biểu hiện lúc
trước của Thạch nãi nãi và mọi người đã làm nàng thất vọng, coi như lúc
ban đầu là vì phụ thân, mới kết giao cùng bọn họ, nhưng dù sao nàng cũng bỏ ra tình cảm của mình. Khi tất cả mọi người chỉ trích mình, mặc dù
nàng biết đây là chuyện đã định, nhưng vẫn là có chút tổn thương, còn có chút khiến phụ thân đau lòng. Cho nên nàng quyết định hiện tại đối với họ chỉ là mặt ngoài, vì mối quan hệ thường ngày không tiện xé rách mặt, cùng Thạch nãi nãi bồi chuyện, cùng tẩu tẩu muội tử nói đùa, chỉ là
ngoài cười trong không cười mà thôi.
"Tử Lan tỷ, mẹ ta nói ngươi
tặng vải cho ta, để ta làm quần áo mới !" Sau khi ăn xong, tất nhiên
không có ai để cho Tử Lan phụ giúp dọn dẹp một tay, Tử Lan cũng không
khách khi, tiếp tục ngồi bên cạnh Thạch nãi nãi, nói chuyện nhà với bà,
Hoa Đào giúp một tay cầm chén đũa bưng đến phòng bếp, bị mẹ nàng đuổi ra ngoài nói chuyện với Tử Lan .
Tử Lan phụ họa nói: "Tốt lắm a!
Màu sắc sáng rõ, ngươi mặc vừa đúng!" Nhưng không có giống như trước nói như vậy phải giúp nàng may quần áo.
". . . . . . Tử Lan tỷ. . . . . . Nhưng là mẹ ta làm. . . . . ." Thạch Hoa Đào bĩu môi, lôi kéo ống tay áo Tử Lan làm nũng nói.
Bình tĩnh mà xem xét, trong mấy người tỷ muội Tử Lan đối với Hoa Đào tốt
nhất, một là vì tuổi nàng còn nhỏ, hai là vì Hoa Đào người này cũng
không phức tạp, nếu không phải là vì thái độ của Nhị bá mẫu Lưu thị,
mình sẽ vì nàng làm quần áo, nhưng là hiện tại. . . . . . Tử Lan như
không có chuyện gì xảy ra nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn nàng, điểm một
cái vào trán của nàng, cười nói: "Chính ngươi còn không biết? Bà dì ta
nói, dù là khuê nữ nhà ai thì nữ công của nữ nhi phải thật tốt, ta cũng
đã dạy người một thời gian dài, ngươi tự làm cho mình đi nha!"
"Tỷ tỷ của ngươi nói đúng!" Thạch nãi nãi cười nhìn hai cháu gái bộ dạng
thân mật nói: "Hoa Đào, ngươi cũng đến tuổi định hôn rồi, nếu còn không
biết may xiêm y, người nhà nào sẽ chịu lấy ngươi?"
Hoa Đào còn
muốn nói gì đó, Tử Lan lại phát hiện Hoàng thị có cái gì không đúng, vội vàng hỏi: "Tam tẩu, ngươi làm sao vậy? Bà nội, ngươi xem Tam Tẩu Tử. . . . . ."
Hoàng thị hiện tại đầu đầy đều là mồ hôi đứng ở cửa, dưới váy ướt một mảng lớn. . . . . .
"A! Chẳng lẽ là muốn sinh?" Thạch nãi nãi cũng sợ hết hồn, liền kêu Nhị bá
mẫu tới đây, bởi vì Hoàng thị sắp sanh, vốn là ở bên ngoài trên bàn cơm
các nam nhân vẫn còn đang ăn uống cũng bị hù cho giật mình, trong nhà
nhiều nữ nhân đã từng sanh, cho nên phái Thạch Tiểu Hổ đi gọi Tam Thần
bà sát vách thường hay đỡ đẻ cho người ta, nấu nước nấu nước, chuẩn bị
chuẩn bị, cũng không có nhiều hốt hoảng.
Chỉ là Thạch nãi nãi
ghét bỏ người trong nhà nhiều, càng thêm sợ dọa đến Tử Lan cùng Hoa Đào, liền đuổi Tử Lan trở về. Dương Dật An nghe Thạch Lâm nói trong nhà có
sách hắn muốn xem, vì vậy nói một tiếng với Dương Khang An cùng Tử Lan
hôm nay hắn muốn ở cùng Thạch Lâm, sau khi được đồng ý thì cùng Thạch
Lâm chạy mất. Nhìn đệ đệ cùng Thạch Lâm vừa chạy vừa chơi, Dương Khang
An miệng mân chặt hơn, nhìn về phía Tử Lan ánh mắt càng nhu hòa hơn.
Ở nông thôn nữ nhân sinh sản là chuyện thường xảy ra, Tử Lan nhìn mọi
người đem Hoàng thị đến phòng chứa củi, cảm giác có chút không thích
ứng, mặc dù khi Giang Thúy Hoa cùng Lưu Nhị Ny sinh, cùng những người
phụ nữ khác trong thôn đều sinh trong phòng củi, đợi sinh xong mới được
chuyển về phòng, Tử Lan rất buồn bực, nhìn Dương Khang An một cái, cảm
thấy về sau không thể để cho hắn làm như vậy với mình.
"Nương tử, đừng sợ." Nhìn thấy nương tử mình có chút hoảng hốt, Dương Khang An cho là nàng bị chuyện mới vừa rồi hù sợ, cũng không cố kỵ còn ở ngoài
đường, mặc dù chưa về tới nhà, vội vàng cầm tay của nàng an ủi.
Tử Lan lắc đầu một cái, rất nghiêm túc nói: "Tướng công, về sau nếu chúng ta có hài tử, ta không muốn ở phòng chứa củi sinh."
"Được" Dương Khang An vui mừng, nương tử chịu vì mình sanh con, còn có cái gì
không tốt, cố đè xuống cảm xúc mừng như điên trong lòng, nói: "Nhất định sẽ không để cho nàng ở phòng chứa củi sanh con."
"Tướng công,
ngươi cái gì cũng không cho ta làm, người ta sẽ nói ngươi cưới một nàng
dâu lười" Về đến nhà, bởi vì Tử Lan muốn tắm, cho nên Dương Khang An vội vàng giúp nàng nấu nước, Tử Lan đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp, nhìn Dương Khang An bận bịu, nói xin lỗi. Tuy nhà nghèo, nhưng là Dương Khang An
đối với nàng thương yêu là thật lòng thật dạ.
Tắm xong, trở lại
trong nhà, Tử Lan nhìn thấy Dương Khang An, đặt bút nghiêm túc luyện
chữ, cũng không quấy rầy hắn. Dương Khang An luyện chữ xong, ngẩng đầu
nhìn lên, thấy Tử Lan tựa tại bên giường, trong tay cầm một khối vải
bông, đang nghiêng đầu lau tóc, tóc đen tán loạn, làn da trắng nõn dưới
ngọn đèn dầu mờ tối, khẽ phiếm nhu quang, lông mi thật dài, đôi môi đỏ
thắm khẽ cong lên, cho dù mặc áo ngoài hơi rộng, nhưng theo hô hấp của
nàng, cũng có thể nhìn ra được thân hình của nàng thướt tha như thế nào, dẫn người mơ màng, đặc biệt là sau khi tắm xong, trong không khí tán
phát ra mùi thơm ngát nhàn nhạt. . . . . .
“Xong rồi, tóc ta cũng đã khô, chàng cũng đi tắm một chút. . . . . ." Khăn lau tóc đột nhiên
bị lấy đi, Tử Lan cười ngẩng đầu, lời vẫn chưa nói hết, liền bị hắn ôm
thật chặt vào trong ngực.
Dương Khang an đến nay đều không thể
tin tưởng mình sẽ lấy được Tử Lan, hắn cho là mình chỉ cần thỉnh thoảng
xa xa nhìn nàng như vậy là đủ rồi, nhưng là cho tới bây giờ hắn vẫn cảm
thấy chưa đủ, chỉ có đem Tử Lan ôm thật chặt vào trong ngực, mới để cho
hắn có một loại cảm giác thỏa mãn khó có thể nói hết. Hắn hiện tại không nghĩ tới mình sẽ thích một người như vậy, thích đến mức muốn điên, hận
không thể lúc nào cũng để nàng nâng trong lòng bàn tay, không đành lòng
thấy nàng có một chút phiền não.
"Nương tử, ngươi thật là thơm!" Ôm nàng, Dương Khang An hít hà, cảm khái nói.
Tử Lan bật cười đẩy đẩy hắn, nói: "Ta thì thơm, chàng thì hôi, còn không nhanh tắm một cái, cẩn thận hun đến ta?"
"Ừ! Chờ ta một lát, lập tức sẽ trở lại." Dương Khang An ôm lấy nàng một lần nữa, mới ở trên mặt Tử Lan hôn một cái, sau đó đặt nàng xuống, đi rửa
mặt.
Không lâu lắm, Tử Lan mới vừa đem đầu tóc sơ thuận, hắn đã trở lại .
"A!" Tử Lan đang trải giường chiếu, Dương Khang An đột nhiên từ phía sau ôm
lấy nàng. Đem Tử Lan để trên đùi mình, Dương Khang An hơi mang theo chút lo lắng, đối với Tử Lan nói: "Nương tử, ta sẽ đối với nàng thật tốt,
nhất định sẽ không để cho nàng chịu uất ức, cũng sẽ không khiến nàng
chịu khổ sở."
"Ừ! Ta tin chàng." Người trong thôn nói bóng nói
gió, nàng ít nhiều cũng biết một chút, cọ cọ trên mặt Dương Khang An, Tử Lan nói: "Ta là nương tử của chàng, chàng không đối tốt với ta, thì đối với ai tốt nhất? Nắm tay cả đời bên nhau đến già, tướng công, chúng ta
sẽ thật hạnh phúc, cho nên người ngoài nói cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là trong lòng chàng có ta, cái này đủ rồi."
"Có!"
Dương Khang an vội vàng nói: "Trong lòng ta có nàng, vẫn luôn có, mỗi
lần đi đến nhà nàng, ta luôn muốn nhìn nàng một cái, mặc dù ta biết mình không xứng, nhưng ta vẫn muốn nhìn một chút. . . . . ."
Nhìn hai lỗ tai hắn nhanh chóng đỏ bừng, Tử Lan ác ý há mồm ngậm nó, nam nhân
làm sao chịu được nữ nhân khiêu khích như vậy, kết quả miệng mới vừa
ngậm tai trái đỏ bừng của hắn, một giây kế tiếp, Tử Lan liền bị hắn đặt
tại trên giường.
Mặc dù hắn không gội đầu, nhưng mồ hôi trên trán nhỏ giọt xuống mặt của Tử Lan, vội vàng trước nay chưa từng có, giống
như muốn chứng minh cho Tử Lan thấy, Dương Khang An thành kính hôn Tử
Lan mỗi một tấc da thịt, nhưng lại không vội tiến vào thân thể của nàng, Tử Lan bị hắn làm cho cả người ngứa ngáy, liền ngón chân cũng không
nhịn được co lại.
"Tướng công, ta là của chàng, một mình chàng"
Tâm nhột khó nhịn, vạn bất đắc dĩ, Tử Lan ngẩng đầu ở bên tai Dương
Khang An nói lời dụ hoặc.
Những lời này oanh một cái truyền vào
đầu Dương Khang An, nhìn thân thể mềm mại khẽ giãy dụa phía dưới hắn,
cặp mắt mê ly nhìn mình, hắn gầm nhẹ một tiếng, Dương Khang An động
thân, tiến vào thân thể thơm mềm phía dưới.
"Nương tử, nàng là
của ta, một mình ta ,. . . . . ." Vừa luật động, Dương Khang An vừa lẩm
bẩm trong miệng, thậm chí còn thỉnh thoảng yêu cầu Tử Lan cũng nói theo
mình.
"Ta là của chàng, một mình chàng . . . . . ." Tình nồng
dâng lên, Tử Lan trực tiếp sử dụng hành động đại biểu lời nói của mình,
nàng há mồm chặn lại lời của Dương Khang An, lè lưỡi chen vào trong
miệng của hắn, khiến hắn hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu, nơi nào còn
bất chấp thì thầm cái gì nàng hay ta.