“Phụ thân con bị bắt?” Tử Lan kinh hoàng kui về phía sau một bước, rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì? Chỉ là nhận thức thân thích mà thôi, sao lại bị
bắt? Nhớ tới kiếp trước, thái độ của di ông ngoại với nàng, sẽ không thể xảy ra chuyện?
“Rốt cuộc phụ thân ngươi đi làm cái gì, nghe nói
vừa tới Ký thành thì bị bắt. Rốt cuộc là chuyện gì?” Thái độ của Dương
thị không hề tốt, Tử Lan cũng không để ý, hiện tại trong bụng nàng nóng
như lửa đốt.
Vừa đến Ký thành thì bị bắt, tức là chưa nhân thức
được thân thích, vì thế nói với Dương Khang An: “Tướng công, chúng ta
liền đi xem là việc gì. Vì sao lại bắt phụ thân, có còn vương pháp hay
không?” Vừa nói, Tử Lan vừa thu thập một chút, chuẩn bị ra ngòai.
“Tử Lan, phụ thân ngươi đối với ngươi là chân tâm, ngươi phải nói rõ cho
ta, phụ thân người đi đâu làm gì, vì sao lại bị bắt? Có phải là vì
chuyện của ngươi hay không?”
Dương thị trầm mặc hồi lâu, lúc Tử Lan và Dương Khang An chuẩn bị rời đi, đột nhiên túm lấy cánh tay của Tử Lan.
Hiện tại trong lòng Tử Lan cũng rất rối loạn, lại bị Dương thị ngăn trở, tâm tình thật không tốt, ngẩng đầu nhìn Dương thị châm chọc nói: “Người là
người bên gối phụ thân ta, người cũng không biết phụ thân ta đi làm gì,
mà ta lại biết sao? Hiện tại ta chỉ muốn đi cứu phụ thân, người buông
tay cho.”
“Không được, ngươi phải nói cho rõ, nếu không ta sẽ
không cho ngươi đi.” Dương thị quýêt không bỏ qua, trong miệng lẩm bẩm:
“Đều là ngươi yêu tinh hại người, nếu không phải vì chuyện của ngươi,
Thạch gia sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, tướng công sẽ không bị
bắt.”
“Đủ rồi.” Tử Lan hất tay, tránh Dương thị lôi kéo, nói: “Ta mong muốn Thạch gia gặp chuyện không may sao? Phụ thân ta nói đúng, lúc làm ra tiền, không ai nói ta tốt, vừa xảy ra chuyện thì đổ hết lên đầu
ta. Kể từ khi Thạch gia xảy ra chuyện, ngày ngày ngươi về nhà cha mẹ.
Không phải sợ bị dính líu lên người sao? Hiện tại ta liền nói cho ngươi
biết, ngươi yên tâm, bất kể phụ thân ta thế nào, ta như thế nào… Ngươi
sẽ không gặp phải chuyện gì, nếu bây giờ ngươi không yên lòng, ta để cho Thạch Lâm thay phụ thân ta viết hưu thư, ngươi không phải chịu ủy khuất nữa.”
(Muanhobaybay: Do đoạn này cả Dương thị và Tử Lan đều đang bức xúc, thả hết tâm tình nên muanho để xưng ta-ngươi nha.)
“Ngươi… ngươi… thật càn rỡ, ta là mẫu thân của ngươi, ngươi tại sao có thể nói
chuyện với ta như vậy?” Mặt Dương thị đỏ lên, quát: “Ta chỉ hỏi một
chút phụ thân ngươi đi làm gì. Ngay cả việc này ta cũng không thể hỏi
sao?”
“Ngươi còn biết ta gọi ngươi là mẫu thân sao? Vậy hiện tại ta muốn đi cứu phụ thân ta, ngươi đừng cản đường được không?” Lúc này
tâm tình Tử Lan thật sự không tốt, cho nên nói chuyện với Dương thị cũng không tốt lắm.
Nói với Dương Dật An một tiếng, Dương Khang An
mang theo Tử Lan ra ngòai, lúc ra cửa còn gặp người Thạch gia biết tin
tức tới đây thăm hỏi, Tử Lan nhìn vẻ mặt hoảng sợ của bọn họ, đây là lo
lắng Thứ sử phủ trả thù nàng.
Bởi vì còn chưa nhận thức thân
thích, cũng không biết chuyện gì xảy ra, Tử Lan sẽ không nói cho bọn họ
biết quan hệ thân thích của nàng với Thứ sử phủ, chỉ nói với bọn họ là
đi xem chuyện gì xảy ra, nhờ Thạch Tiểu Hổ chiếu cố Dương Dật An và
Thạch Lâm, vội vàng lên đường.
“Tỷ tỷ, chờ đệ một chút, chờ đệ
một chút.” Ước chừng đi được một khắc đồng hồ, đột nhiên Tử Lan nghe
tiếng Thạch Lâm ở phía sau, dừng một chút, quả thật thấy Thạch Lâm ôm
bọc nhỏ chạy theo.
“Đệ tới làm gì? Mau trở về đi.” Tử Lan cau mày nói với đệ đệ.
Thạch Lâm đã chạy tới, thở hổn hển nói: “Tỷ , đệ muốn đi cùng tỷ. Chúng ta cùng đi cứu phụ thân.”
Hốc mắt Tử Lan đỏ lên, nhưng biết phải đi không ít ngày đường, vì thế nói:
“Đệ yên tâm, phụ thân nhất định sẽ không có chuyện gì, tỷ với tỷ phu đệ
rất nhanh sẽ mang phụ thân trở về.”
“Không. Tỷ, phụ thân nói ban
đầu là tỷ che chở đệ, đệ mới có thể còn sống rời khỏi Chương gia, đệ đã
đáp ứng phụ thân, bất kể phát sinh chuyện gì, cũng không thể để tỷ tỷ
phải đối phó một mình, chúng ta là tỷ đệ, cùng nhau đối mặt. Đây là ông
ngoại dạy cho phụ thân.” Thạch Lâm kiên định nói.
“Đệ là tiểu tử ngốc, tỷ sao lại đi một mình chứ? Rõ ràng còn có tỷ phu nữa mà?” Tử Lan kéo đệ đệ, không giận nói.
Vốn Tử Lan cho là đệ đệ còn nhỏ mang theo sẽ liên lụy, nhưng không nghĩ tới mới đi hơn một canh giờ, nàng liền không đi nổi nữa.
Trong lòng có chút óan thán, thật sự nàng được nuông chiều quá rồi, ngay cả đi đường cũng đi không nổi.
Bị phụ thân nuông chiều thành thân thể tiểu thư, nhưng mệnh là mệnh nha hòan, Tử Lan vụng trộm tự giễu bản thân.
Nhìn thê tử không đi nổi nữa, Dương Khang An liền cõng Tử Lan, ở một bên
Thạch Lâm vô cùng hâm mộ, nghĩ thầm nếu hắn lớn lên một chút, cũng không cần tỷ phu cõng tỷ tỷ, hắn cũng có thể cõng.
Lưng Dương Khang
An rất rộng, rất thoải mái, Tử Lan nằm trên đó, nói hai ba câu với Thạch Lâm, ngủ thiếp lúc nào không hay, ngủ thẳng tới huyện Lương Tề, đến
huyện thành, bà người ăn điểm tâm ở gian hàng buổi sáng ngoài chợ, sau
đó Dương Khang An mua một chút đồ ăn, liền thuê một chiếc xe bò, ba
người ngồi trên xe bò tới Ký thành, đến Ký thành cũng đã chạng vạng tối.
“Đi tới Khách điếm nghỉ ngơi một đêm, ngày mai vào ngục thăm phụ thân, hỏi
xem chuyện gì xảy ra?” Lúc này vào ngục thăm phụ thân không được, Dương
Khang An liền nói.
Ba người tùy tiện giải quyết bữa tối, rồi đi
nghỉ ngơi sớm. Buổi tối, Dương Khang An hỏi khách điếm muôn nươc snóng,
giúp Tử Lan rửa sạch chân, nhìn hai lòng bàn chân Tử Lan nổi lên năm
bọng nước, đau lòng không dứt, cầm kim hơ qua lửa nóng, chọc những bọng
nước cho Tử Lan, rồi rửa chân cho nàng, rồi chạy tới một tiệm thuốc
không xa mua chút thuốc bột và chút vải trở lại, rắc thuốc lên vết
thương, đem vải quấn lại.
Ở một bên, Tử Lan nhìn hắn đau lòng xử lý bọng nước cho nàng, trong lòng tràn đầy ấm áp, dễ chịu.
“Phụ thân, chuyện gì xảy ra vậy?” Ngày hôm sau, Tử Lan tốn năm lượng bạc,
mới có thể vào thăm Thạch Hữu Lương, mà lại chỉ được một người vào gặp,
để Thạch Lâm cùng Dương Khang An chờ ở bên ngòai, Tử Lan cầm bánh bao
vừa mới mua vào, vừa nhìn Thạch Hữu Lương, đầu tóc rồi bù, Tử Lan liền
khóc lên.
Bây giờ Thạch Hữu Lương cực kỳ chật vật, y phục trên
người rách nát, xộc xệch, có một vài vết thương, cả người bẩn thỉu, Tử
Lan còn thấy trên mặt phụ thân có thương tích.
“Sao con lại tới đây,
đây là địa phương con nên tới sao?” Thạch Hữu Lương vừa nhìn thấy nữ
nhi, đầu tiên là vui mừng, sau đó cau mày, muốn nàng rời đi mau.
“Phụ thân, người là bì làm sao? Có phải người bị đánh không, có đau lắm
không?” Tử Lan nhìn dáng vẻ của phụ thân, chảy nước mắt, đau lòng hỏi.
Thạch Hữu Lương đi tới lan can chỗ Tử Lan đứng, đem Phật châu đưa cho Tử Lan, nói: “Nhanh đi về đi. Phụ thân không sao. Chỉ là đánh nhau với mấy tên
côn đồ, không sao cả, bị bắt giam hai ngày liền được thả ra thôi.”
Mặc dù Thạch Hữu Lương nói rất nhẹ nhõm, nhưng Tử Lan vẫn rất đau lòng,
nàng đưa bánh bao cho phụ thân, nói: “Phụ thân yên tâm, con nhất định sẽ cứu người ra ngòai, phụ thân hãy chờ con.”
Thạch Hữu Lương gật đầu, phất tay để Tử Lan đi ra ngòai, ngục tù không phải
là một địa phương tốt đẹp gì, dáng dấp nữ nhi hắn lại xinh đẹp, nếu cai
ngục nổi lên ý xấu, dù hắn muốn khóc, cũng không làm được gì.
“Tướng công, chàng đi hỏi thăm xem Thứ sử phủ ở đâu, chúng ta mua chút lễ phẩm đến bái kiến.” Đi ra khỏi tù, Tử Lan đỏ mắt, nói với Dương Khang An.
Dương Khang An gật đầu, đưa Tử Lan cùng Thạch Lâm trở về khách điếm, hắn thì đi nghe ngóng.
Tử Lan lấy ra một bức tú phẩm bà ngoại để lại cho nàng, hình thêu là một
đôi phu thê, nam đánh đàn, nữ viết chữ, còn có tỷ muội ở một bên chơi
đùa, trong hình, muội muội nhỏ hơn tỷ tỷ rất nhiều, ngước đầu đưa tay,
giống như muốn cướp một hộp có khóa hình hoa mai trong tay tỷ tỷ.
Hình ảnh trong bức tú phẩm cực kỳ ấm áp, Tử Lan biết bà ngoại thêu chính là
cảnh tượng bà ngoại đã từng trải qua, cầm lễ vật này đi tìm bà dì, bà dì sẽ không thể không tin.
Đem tú phẩm cất cẩn thận, Tử Lan gọi tiểu nhị tới, bảo hắn đi mua cho nàng một hộp có khóa hình hoa mai trở lại.
Chờ mua xong những thứ đồ này, Dương Khang An cũng trở lại, hắn hỏi thăm
được địa chỉ của Thứ sử phủ, đồng thời dò hỏi được hôm nay Lão phu nhân
Thứ sử phủ đi Vạn An tự dâng hương, trong lòng Tử Lan vui mừng, Tử Lan
ôm bọc quần áo tú phẩm, còn Dương Khang An ôm hộp khóa hình hoa mai, tay dắt đệ đệ, đi tới Vạn An tự, nàng cùng Dương Khang An cảm thấy tìm lão
thái thái sẽ dễ dàng hơn.
Đến Vạn An tự, đi vào mới biết, thì ra
Phật Đường lão thái thái đang bái Phật, không cho phép người khác ra
vào. Mà lão thái thái đang một mình lễ phật ở bên trong, Tử Lan cùng
trượng phu và đệ đệ đầu chờ ở bên ngòai điện, bởi vì biết lão thái thái ở bên trong, tâm Tử Lan cũng an tĩnh trở lại.
Nàng ngắm nhìn bốn
phía, thời này chế độ khá giống Đường triều Trung Quốc, có châu huyện,
có huyện lệnh, huyện thừa, huyện chủ bộ, cùng huyện úy.
Cho dù
không phồn hoa và phát triển như Đường triều… cũng có sự phát triển
riêng, lúc ấy lúc phụ thân dựng nhà sàn nhà hay bậc thang đều lau nước
bùn, còn gương cùng thủy tinh giá tiền rất cao, nhà nông không thể có đủ tiền để làm, lúc Tử Lan lập gia đình, Thạch Hữu Lương đặc biệt cho nàng một khối gương làm của hồi môn.
Hơn nữa ở thời đại này, Phật
giáo rất thịnh vượng, kinh thành có Tướng Quốc tự, Vân Châu có Vạn Phật
tự, Kế châu có chùa Bạch Mã, ba tòa Tự Miếu nổi danh, còn ở Thanh
Sơn châu cùng Ký thành có Vạn An tự là ngôi chùa lớn nhất, nhưng cũng
chỉ thuộc chùa chiền hàng thứ hai.
Chờ ở ngòai cửa chính điện, Tử Lan cùng mấy người không ngừng bái Phật, Tử Lan mặc dù không tin thần
Phật, nhưng nàng đã trải qua nhiều điều không thể tin, trong lòng vẫn
chứa một tia kinh sợ, cửa chính điện bị nha hoàn bà tử Thứ sử phủ vây
quanh, muốn đi vào cũng không dễ, Tử Lan đang suy nghĩ biện pháp có thể
đến gần lão thái thái, lại không chú ý ở ngòai điện có một lão bà bà
chừng hơn năm mươi tuổi đang nhìn chăm chú tỷ đệ Tử Lan.
“Xin hỏi cô nương tới lễ Phật sao?” Lão bà bà nhịn không được, đi tới hỏi thăm.
Tử Lan cảm thấy lão bà bà có chút quen mặt, nhưng bây giờ nghĩ không ra là đã gặp ở đâu, lại nhìn y phục bà đang mặc, suy đoán là người đắc lực
bên lão thái thái, vị vậy hơi khom người, lễ phép nói:
“Thực
không dám dấu diếm, tiểu phụ nhân tới đây không phải vì lễ Phật, mà là
vì có chuyện cần bái kiến lão phu nhân Thứ sử phủ, mong bà bà thông báo
một tiếng.”
Bà bà lại nhìn Thạch Lâm một chút, suy nghĩ một chút
mới nói: “Ta nhìn tiểu nương tử có chút quen mặt, không biết đã gặp qua ở đâu, nhưng không biết tiểu nương tử cầu kiến lão phu nhân là có chuyện
gì?”
Tử Lan tháo chuỗi Phật châu ở cổ tay đưa tới, nói: “Nêu bà
bà có thể mang chuỗi Phật châu này vào cho lão phu nhân, sẽ biết đây là
chuỗi Phật châu tổ truyền, mong rằng bà bà đem vào cho lão phu nhân
nhìn.”
Bà bà nhận lấy chuỗi Phật châu, nhìn một chút, đột nhiên
nhìn thấy phía sau Phật châu nhô ra chữ “La”, nhất thời sắc mặt đại
biến, cầm Phật nhanh bước nhanh vào chính điện..
Sau đó không lâu lắm, từ trong đại điện đi ra một vị bà bà tóc ngân sương (tóc ngân
sương: chính là có tóc bạc a), trên mặt cũng có không it nếp nhăn, một
lão phụ nhân xuất hiện trước mắt Tử Lan.
Nhưng khi Tử Lan nhìn
thấy lão phụ nhân, nước mắt liền rơi xuống, lão phụ nhân có bảy phần
tương tự với bà ngoại, chẳng qua là nhìn phúc hậu hơn. Mà bà ngoại vì cả đời khổ cực, gầy và đen hơn lão phụ nhân.
Tử Lan che miệng, chảy nước mắt, cứ ngây ngốc nhìn lão phụ nhân từng bước từng bước đi tới phía nàng.