Trần Văn Thanh đang xã giao với những đồng liêu (đồng liêu: đồng nghiệp, ý
là những người cùng trong chốn quan trường), tuy nói hắn là quan lớn
nhất châu Thanh Sơn, nhưng một xã hội có quá nhiều vấn đề, cần có quan
hệ tốt với cả những cấp dưới, nếu không bọn họ mà quấy rồi, thì hắn cũng chẳng làm được việc gì, vừa nói vừa bàn chuyện, hắn lỡ đãng thoáng nhìn ra bên ngòai, lại thấy nhi tử của Huệ mama ở đây, trong lòng nghĩ thầm: Không phải mẫu thân đi bái Phật sao? Lưu Quý này không đi theo mẫu
thân, ở đây làm gì? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?
Rốt cuộc vẫn là người quyền cao chức trọng, nõi một câu xin lỗi phải cáo lui không tiếp chuyện được, Trần Văn Thanh đi ra ngòai cửa hỏi chuyện gì đã xảy ra?
Lưu Quý được Trần La thị dặn dò, tất nhiên không dám nói nguyên nhân, chỉ
nói: “Lão gia, lão thái thái cho nô tài truyền lời, ngài mau đi Vạn An
tự một chuyến, nếu ngài không đi, lão thái thái liền ở đó, không trở về
Thứ sử phủ.”
Trần Văn Thanh cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lưu Quý chỉ có chút thương hại nhìn Trần Văn Thanh một cái, lúc mẫu thân
hắn nói ó mang theo chút thương hại, cộng thêm khẩu khí của lão thái
thái, cũng biết không phải chuyện tốt lành gì, nhưng đã được dặn dò là
không thể nói, chỉ nhìn Trần Văn Thanh rồi lắc đầu: “Lão thái thái không cho nói.”
Nghe khẩu khí và vẻ mặt hắn, Trần Văn Thanh cũng biết
không phải chuyện tốt, nghĩ thầm chẳng lẽ lần trước mẫu thân phát sinh
mâu thuẫn với phụ thân, đợt này hắn đi nhậm chức, chắc trận hỏa này còn
chưa có dập?
Hoặc là Vương thị làm chuyện gì chọc giận tới lão
thái thái rồi? Nhưng dù thế nào, trong lòng Trần Văn Thanh rất lo lắng
cho mẫu thân, cho nên đi vào nói cáo từ vì có chuyện gấp, sau đó cưỡi
ngựa chạy tới Vạn An tự.
Kiếp trước, kiếp này đây là lần đầu tiên Tử Lan thấy biểu cữu, dáng dấp biểu cữu tuấn lãng, đột nhiên Tử Lan
mong đợi sau này đệ đệ lớn lên, không cần ngũ quan quá tinh xảo, nhưng
có mấy phần tương tự là tốt rồi, chắc cũng không quá kém.
“Mẫu
thân tìm nhi tử có chuyện gì vậy?” Trần Văn Thanh vừa vào Vạn An tự, sớm có người chờ sẵn, dẫn hắn tới thiên điện mà Trần La thị nghỉ ngơi.
Trần La thị đang nói chuyện vui vẻ với Tử Lan, đột nhiên nhìn thấy nhi tử
xốc màn lên, nhất thời cả giận, bà quát lên: “Quỳ xuống!”
Trần
Văn Thanh sợ hết hồn, nhưng không muốn chọc mẫu thân thương tâm, nghe
theo mà quỳ xuống, liền hỏi: “Mẫu thân, có ai làm mẫu thân tức giận sao? Người đừng giận, sao lại phát giận lên người nhi tử vậy? Mẫu thân cũng
đừng để mình ngã bệnh.”
Trần La thị nhìn hắn vẫn còn cợt nhả,
trực tiếp cầm lên ly trà ném đi. Tử Lan có chút đau lòng, nước trả này
nàng đã thêm bột sen vào, nàng cũng không có nhiều hạt sen, dùng một
chút, lại ít đi một chút, hiện tại lại không tiện vào không gian, liền
ngây ngốc nhìn lá trà trên mặt Trần Văn Thanh.
Thấy bộ dạng này
của Tử Lan, Trần La thị tưởng là hành động của bà đã hù dọa Tử Lan, vội
vàng nói: “Biểu cữu của con cần đánh đòn, từ nhỏ đế lớn đều là ta đánh
hắn, không đánh thì hắn không nhớ được. Nhìn hắn… làm chuyện hồ đồ, ta
cũng thấy đau đầu.”
Tử Lan há miệng muốn nói, con không ngại, bà
cứ đánh càng nhiều con càng vui vẻ. Nhưng nàng đều không nói ra, chỉ là
xấu hổ núp sau lưng Trần La thị, làm bộ xấu hổ, không để người ta nhìn
thấy nét hả hê trên mặt nàng.
“Biểu cữu? Sao mẫu thân lại làm xấu mặt nhi tử trước người ngòai chứ? Dù gì
con cũng là quan phụ mẫu? Đi ra ngòai con biết giấu mặt ở đâu a. Nhi tử
đã phạm vào lỗi gì, mẫu thân nói đi a. Nếu là Chân Chân phạm sai lầm.
Con nhận lỗi không được sao?”
Trần Văn Thanh thấy mẫu thân thực
sự tức giận, dù sao nước trà cũng không nóng, bị ném một ly trà cũng thờ ơ, chẳng qua là từ đâu mà hắn có một cháu gái nhà ngoại vậy?
Trần La thị vừa nghe hắn nói đến chuyện này, hỏa khí lại càng vượng hơn, chỉ tay vào mũi hắn, một tay túm quải trượng đứng lên, đi tới phía hắn,
nhấc quải trượng lên đánh xuống. Trần Văn Thanh nhìn tình huống này, vội vàng tránh đi, may mắn không bị đập trúng.
“Mẫu thân, người sao
vậy? Nhi tử đã chọc ngài chuyện gì vậy?” Bây giờ Trần Văn Thanh vẫn
không biết chuyện gì xảy ra, nghĩ thầm ai có thể nói cho hắn biết rốt
cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
“Lão thái thái, biểu thiếu gia, và
biểu cô gia tới đây a.” Huệ bà bà thương hại liếc nhìn lão gia còn quỳ
trên mặt đất, nghĩ thầm lần này lão thái thái thực sự tức giận, một chút thể diện cũng không giữ lại cho lão gia a.
Sau khi Dương Khang
An cùng Thạch Lâm đi vào, nhìn thấy một nam nhân quỳ trên mặt đất, sững
sờ một chút, bởi vì nam nhân kia còn mặc quan phục đấy. Vừa định hành
lễ, liền nghe Trần La thị nói: “Đem mọi chuyện nói rõ ràng cho hắn nghe, ta muốn xem một chút, hắn còn mặt để ngẩng lên không.”
Trần Văn Thanh nhìn người tới, hai người này hắn cũng không biết, nhưng đứa nhỏ
nhìn rất quen mắt, cảm thấy như gặp qua ở đâu rồi, lại nhìn tiểu phụ
nhân đứng sau mẫu thân đứng lâm cho mẫu thân, đột nhiên linh động, đứa
nhỏ này có dáng dấp tương tự hắn hay sao?
Thạch Lâm còn nhỏ
tuổi, coi như hiện tại bà dì nói là hắn cứ nói không có chuyện gì, trong lòng đối với biểu cữu chưa từng thấy qua này, hắn thấy rất ghét, Thạch
Lâm nhìn chằm chằm Trần Văn Thanh, liền đem mọi chuyện nói ra rõ ràng,
bởi vì Thạch Hữu Lương từ chối hôn sự, người trong thôn liền nói xấu tỷ
tỷ, còn vì chuyện tỷ tỷ xuất giá vắng lạnh mà thương cảm…
Thạch
Lâm vừa nói vừa thương tâm, trong lòng còn có kinh sợ với người làm
quan, cảm thấy mọi chuyện đều do nam nhân trước mắt này mà ra, hung tợn
nhìn chằm chằm Trần Văn Thanh, nói đến chỗ thương tâm, nước mắt cũng rơi xuống.
Trần Văn Thanh trợn tròn mắt,… Phu nhân của hắn quả thật
có nói muốn dâng cho hắn một thị thiếp, nghe nói là nữ nhân nhà đàng
hoàng, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng hắn cũng không để ý, chẳng
qua là sau này Vương thị cũng không nhắc tới nữa, hắn coi như Vương thị
hối hận?
Nói thật Vương thị ở hậu viện ngây ngô một mình, những
nữ nhân khác có thể sống sao ? Đừng tưởng rằng hắn không biết Vương thị
nhỏ mọn, không phải muốn mẫu đi tử lưu (Vương thị muốn nhận con nuôi đó) sao?
Sau đó Vương thị không nói, hắn cũng không để trong lòng
nữa, thật không nghĩ tới sau đó có nhiều chuyện như vậy, mấy tháng nay
hắn vội vàng xử lý cục diện rối rắm mà quan tiền nhiệm lưu lại, chính là lấy nha môn làm nhà…
Thạch Lâm khóc, Tử Lan cũng khóc, Dương
Khang An đau lòng cho thê tử, lau nước mắt cho thê tử, cũng cảm thấy rất đau đớn, Trần La thị nhìn hai đứa cháu thương tâm như vậy, nhặt lên
quải trượng, đánh hai cái lên người nhi tử. Nhưng lúc này, Trần Văn
Thanh ngoan ngoãn không nhúc nhích, để mẫu thân đánh hả giận. Nói gì thì nói, hắn là nguyên nhân, tạo thành cục diện hiện tại, cháu gái phải gả
cho mãng phu… (mãng phu: ý tạm thời ở đây là gả cho người không xứng với Tử Lan đó.)
“Phúc tử, ngươi đi đại lao tri phủ xem Thạch Hữu
Lương một chút, rốt cuộc hắn bị bắt vì tội gì? Nếu không phải việc lơn…
Thì sử dụng quan hệ Thứ sử phủ chúng ta, liền đưa hắn ra ngòai. Thuận
tiện dò xét xem ai là người đứng đằng sau sai khiến bắt hắn, biết
không?” Rời khỏi thiện phòng, Trần Văn Thanh liền phân phó gã sai vặt.
Hiện tại mọi chuyện đều nghe tỷ đệ Thạch gia nói, sự thật thế nào thì
hắn cần điều tra lại một cái.