“Tử Lan tỷ tỷ, có phải Nhị Lăng chết ta mới thể còn sống?” Chương Vân Kiệt ảm đạm hỏi Tử Lan.
Tử Lan nhìn bộ dáng của hắn, gật đầu nói: “Đũng vậy, không sai.”
Chương Vân Kiệt nghe vậy, ô ô khóc một lúc lâu, mới nói: “Đừng để Thạch thúc
cãi nhau với Cố nãi nãi nữa, ta sẽ nghe lời các người. Ta sẽ không kiêng ăn…”
“Không sao đâu, ngươi còn nhỏ, đừng nghĩ nhiều như vậy,
hiện tại dưỡng bệnh cho tốt đã, hôm nay ăn cháo gà, Cố nãi nãi đã nấu
rất ngon đó.” Tử Lan nhớ tới kiếp trước, tỷ đệ bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, lúc ấy thật ấm áp, nàng không biết nên đối mặt với Chương Vân
Kiệt thế nào, nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương của hắn, cảm thấy có chút
khổ sở.
“Đây là để cho Nhị Lăng bồi bổ thân thể, hai người nhìn
cái gì?” Tống thị nhìn Chương Vân Kiệt bị bệnh, sốt ruột lo lắng, lại
thấy Tử Lan múc cho nàng và Thạch Lâm cháo giá, nhất thời nổi nóng.
“Ngươi, ngươi nói cái gì? Con ta là nữ nhi sao không thể uống cháo gà, đồ này
là ta mua.” Thạch Hữu Lương cũng nổi giận, chỉ vào Tống thị quát lớn.
“Nhị Lăng bị bệnh, hai người bọn nó không bị bệnh.” Tống thị quen sông trong Lý gia, từ nhỏ đã phục vụ Lý thị, mỗi ngày trôi qua đều tốt, có một
kiểu tiểu thư những nhà nghèo, hiện tại bất chợt muốn nàng phài sống với cuộc sống nấu cơm, còn phải làm nhiều việc nhà, có chút chịu không nổi, trong lòng lại hận Thạch Hữu Lương không có bản lĩnh, không thể cho vợ
con những ngày sống thật tốt. Bởi vì nàng có loại ý nghĩ này, cho nên
thường ngày không tự chủ biểu hiện bất mãn ra ngòai, Thạch Hữu Lương
cũng không đần, cho nên càng ngày càng lạnh nhạt với Tống thị. Hắn từ
một người nông thôn một chữ không biết, cuối cùng leo lên làm quản sự
thôn trang hồi môn của Lý thị, sau khi ở Chương gia lại được giao trọng
trách đi mua quản sự, sao là người ngu ngốc được chứ, cho nên Tống thị
không thích, trong lòng hắn sao lại không rõ chứ? Hắn cảm kích Lý thị,
cũng trung thành với Lý thị, cho nên mới mạo hiểm tính mạng mà thu dưỡng Chương Vân Kiệt, hắn không có ý kiến gì, nhưng không có nghĩa là hắn
nguyện ý nhìn con hắn bị khinh thị.
“Không có bệnh thì bổ thân thể, một nồi cháo gà, Nhị Lăng có thể uống hết sao?” Thạch Hữu Lương tức giận nói.
Thạch Hữu Lương càng nói, sắc mặt Tống thị và Cố thị lại càng khó coi, Tống
thị há mồm rồi không nói gì nữa. Tử Lan không để ý đến bọn họ, trực tiếp đem cho đệ đệ một bát cháo gà, nàng cũng uống một chút.
Tống thị sửng sốt, thấy ánh mắt của Thạch Hữu Lương, với lại Cố thị không đồng
ý, cắn cắn môi không nói gì nữa, liền đi vào phòng bếp, mấy ngày nay
không phải không nhìn ra Thạch Hữu Lương bất mãn với Tống thị, theo cách nhìn của nàng tỷ đệ Tử Lan là người có mệnh phải phục vụ người khác,
khi nang không chú ý, nha đầu Tử Lan kia còn giặt quần áo bằng nước
nóng. Nàng cũng không nói gì…
“ Ngươi đang ở dưới mái hiên nhà
người khác, không thể không cúi đầu, ngươi đừng tỏ rõ thái độ như vậy.
Hiện tại hai chúng ta đều không có gì cả, ngươi phải nhẫn nhịn biết
không? Sáng mai ngươi đổi chỗ ở với Thạch Lâm, ở một chỗ với nam nhân
của ngươi, hai người được ở cùng nhau, thì cảm tình mới tăng được.” Nửa
đêm Tử Lan đi tiểu, đúng lúc đi qua phòng Cố thị, nghe thấy bọn họ nói
chuyện.
“Tình cảm, chúng ta chưa có tình cảm gì? Hắn vẫn luôn nhớ tới vợ trước, còn có hai đứa nhóc kia, cũng chưa tùng coi ta là mẫu
thân mà đối đãi, cái gì gọi là Nhị nương… hừ.” Thanh âm Tống thị vô cùng không cam lòng.