Chi Nông Tâm

Chương 1: Chương 1: Chuyển kiếp trọng sinh




Tử Lan nhìn chằm chằm gian phòng có chút quen thuộc, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, nàng nhớ rõ, nàng đã đốt lửa tự vẫn, rõ ràng cảm nhận được ngọn lửa đả thương cùng đau đớn, giờ sao lại xuất hiện ở đây? Tử Lan tự giễu, nàng chắc hẳn vẫn rơi vào kết cục bi thảm khi chuyển kiếp, thật uổng phí trời cao trả lại cho nàng Bàn tay vàng, cho nàng một cái không gian, nhưng cuối cùng vẫn trở thành như vậy…

“Tử Lan tỷ tỷ, tỷ đã tỉnh?” Một tiểu nha đầu mặt tròn vo cao hứng nhìn Tử Lan.

Tiểu nha đầu này rất quen thuộc, Tử Lan nhắm mắt lại, suy nghĩ một lát, mới nhớ ra, tiểu nha đầu này tựa hồ ở cùng phòng nàng lúc nàng ở Chương phủ, gọi là Bích Diệp? Tiểu nha đầu ở Chương phủ… Tử Lan chợt mở to hai mắt, nhìn bàn tay nhỏ bé còn thịt….

“Tỷ ngủ bị hồ đồ rồi, hôm nay là bao nhiêu?” Đưa tay ngắt mình một cái, Tử Lan bị đau súyt chút nữa là rơi nước mắt, sau đó tiểu nha đầu nhìn nàng nghi hoặc.

Tiểu nha đầu suy nghĩ một lát: “Ngày 11 tháng 9.”

“Còn năm?” Tử Lan lại hỏi.

Tiểu nha đầu cau mày nhìn Tử Lan, kinh ngạc hỏi: “Long Khánh năm thứ hai mươi ba, Tử Lan tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Tỷ không mệt đến nỗi bị ngu đi chứ? Còn có chút thời gian, hôm qua chúc thọ lão thái thái, thiếu gia vẫn còn ngủ, đóan chừng không rời giường sớm, tỷ nghỉ thêm chút đi.”

Long Khánh năm thứ hai mươi ba, 11 tháng 9? Tử Lan lập tức cầm lên một bộ y phục mặc lên, sau đó nói: “Không cần đâu, tỷ tỉnh rồi.”

Tiểu nha đầu nhìn Tử Lan không có chuyện gì, sau đó thu thập một chút rồi đi ra ngòai, cùng là nhị đẳng nha đầu, còn là nha đầu thì còn nhiều chuyện phải làm đây.

Mặc quần áo tử tế, Tử Lan nhìn thời gian vẫn còn sớm, ngồi ở trên giường bắt đầu tính tóan, hôm nay chính là ngày Chương gia bị giam vào đại lao, nói như vậy nữ nhân kia còn chưa đem đệ đệ tráo đổi với Chương Vân Kiệt, đệ đệ còn sống, như vậy mình còn kịp…

Tử Lan vươn tay nhìn cái bớt trên cổ tay phải, sau đó cầm lên rổ châm tuyến, lấy ra một cây kim, châm vào đầu ngón tay áp út…

Đem giọt máu chảy lên cái bớt, Tử Lan nhìn cái bớt hiện lên một ánh sáng hồng, cười… Có không gian này tồn tại, nàng có thể cứu đệ đệ, đời trước không thể cứu sống đệ đệ là đau đớn lớn nhất trong lòng Tử Lan, nàng đã đáp ứng mẫu thân, nàng nhất định sẽ chiếu cố đệ đệ, để cho hắn trưởng thành, kết quả vẫn bị nữ nhân kia tráo đổi đệ đệ với Chương Vân Kiệt, Chương lão gia sợ đệ đệ khóc nháo làm người khác hòai nghi, cố tình bịt chết đệ đệ.

Nàng tử nhỏ đã hầu hạ Chương Vân Kiệt, coi hắn như đệ đệ mà đối đãi, sau khi đệ đệ chết đi, mặc dù đau khổ nhưng cũng không giận chó đánh mèo lên Chương Vân Kiệt, thậm chí sau đó sống nương tựa lẫn nhau, nàng cũng sinh ra thân tình với hắn, coi hắn như thân nhân duy nhất mà đối đãi, nhưng quay đầu lại… Vì hắn mà nàng phải chịu bao nhiêu khổ, kết quả khi hắn phát đạt rồi, lại ghét bỏ nàng vì trước kia để hắn chịu khổ, ghét bỏ nàng không cho hắn cưới vợ bé, ghet bỏ nàng vì nàng không chịu làm ngoại thất (tình nhân bên ngòai) của lão Vương gia đã hơn năm mươi tuổi…

Nghĩ tới đây, Tử Lan không chịu được, trái tim lạnh buốt, rốt cuộc không phải là ruột thịt, nhớ ngày đó đệ đệ nàng rất ngoan, rất hiểu chuyện. Nhưng sao lại gặp phải lũ mặt người dạ thú như vậy chứ? Kể ra Chương Vân Kiệt cũng ngu, Chương gia vì kết bè với Hoàng đảng tranh quyền, cuối cùng rơi vào kết cục trở thành tội phạm bị giết và tịch thu gia sản, nhưng mà hắn còn chưa có chết…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.