Editor: Thiên Y
Khi thấy phản ứng của Băng Ngưng mãnh liệt như vậy, Lưu Duệ Hàng nhìn theo ánh mắt của cô. À! Thì ra là Lâm Thanh Âm.
Băng Ngưng đặt quyển tạp chí trong tay xuống, cô quan sát Lâm Thanh Âm ở đằng xa một lát rồi mới đứng dậy. Qủa thật là năm tháng không bỏ qua bất kì ai, Lâm Thanh Âm đã từng cao quý ngàn vạn lần, ngày nào bây giờ lại biến thành bộ dạng này, thật đúng là có chút buồn cười.
“Em có muốn anh ngăn cản bà ta lại không?” Lưu Duệ Hàng mở miệng hỏi.
“Không cần!” Băng Ngưng cười, nói: “Đến cũng đến rồi, đã từng là mẹ con, nếu không gặp thì thật không có đạo lý.”
Băng Ngưng đeo kính râm rồi bước ra ngoài. Tuy trên mặt đất có chút lộn xộn nhưng Băng Ngưng vẫn mang giày cao gót 15cm, đi lại như đi trên đất bằng phẳng, mỗi bước đi của cô đều lộ rõ sự cao quý và tao nhã. DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐ Bây giờ, bất luận đi đến nơi nào thì Băng Ngưng đều trở nên nổi bật nhất.
Lâm Thanh Âm đứng đợi dưới ánh mặt trời đã được một lúc nên toàn thân đầy mồ hôi. Nhìn cô gái đang chậm rãi tiến về phía mình, bà ta gần như đã không nhận ra cô con gái này. Thật không ngờ mới chỉ có bốn năm nhưng Băng Ngưng lại thay đổi lớn như thế….
Băng Ngưng bước đến trước mặt Lâm Thanh Âm, cô đánh giá bà ta từ trên xuống dưới, chợt cười khẽ một tiếng.
Phản ứng của Băng Ngưng nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của Lâm Thanh Âm, sao Băng Ngưng lại có thái độ như vậy? Ở trong suy nghĩ của bà, Băng Ngưng vẫn là cô gái nhỏ rụt rè, luôn ỷ lại vào bà!
“Cho dù tôi không giống như những gì bà suy nghĩ, bà cũng không cần bày ra khuôn mặt thất vọng đó chứ!” Băng Ngưng gỡ kính râm xuống.
“Mẹ àh!” Cô gọi, nhưng lại tràn đầy ý giễu cợt.
“….” Lâm Thanh Âm ngẩn ra một lúc mới hỏi cô: “Ngưng nhi, con trở về lúc nào, tại sao lại không trở về nhà? Mấy năm nay con đã ở đâu!”
“ Tôi mới trở về một tuần trước, nhà của tôi ở Toronto, mấy năm nay tôi đã đi rất nhiều nơi, bà còn cái gì muốn hỏi nữa không?”
Băng Ngưng kiêu ngạo nhìn Lâm Thanh Âm. Lúc này toàn thân cô đều lộ ra dáng vẻ như nhìn từ trên cao xuống.
“Ngưng nhi, con nghe thấy được rồi sao?”
Lâm Thanh Âm cảm thấy khiếp sợ. Chuyện này…. Làm sao có thể?
“Thế nào, hình như việc tôi có thể nghe thấy được làm cho các người rất thất vọng à!” Băng Ngưng vén tóc ra sau tai, nói: “Hay là…. Cảm thấy tôi sống tốt thế này sẽ có lỗi với sự cực khổ tính toán của bà?”
“Ngưng nhi, con làm sao vậy? Con đang nói gì vậy!” Lâm Thanh Âm khẽ run, nói: “Mẹ là mẹ của con đó!”
“Mẹ sao?” Băng Ngưng cười tự nhiên, nói: “Thật ra thì đâu cần vậy, dù chúng ta có lãng phí lời nói ở chỗ này cũng không có tác dụng gì. Để tôi nói thẳng cho bà hiểu rõ một chút thì tốt hơn. Những chuyện mà bà đã làm, tôi đều biết hết rồi!”
Chỉ bằng một câu nói của cô đã khiến cho những lời mà Lâm Thanh Âm chuẩn bị ở trong lòng không cách nào có thể nói ra khỏi miệng được. Cái gì chứ? Băng Ngưng đã biết rồi sao? Làm sao có thể như vậy!
“Như vậy thì bà có còn muốn diễn tiết mục mẹ con tình thâm, gặp lại sau khi ly biệt cảm động lòng người ở đây với tôi nữa sao?” Băng Ngưng trực tiếp chặt đứt ý định của bà, cô không muốn lãng phí thời gian để ôn lại chuyện cũ giả dối với bà ở đây, huống chi bà còn là người khởi xướng chuyện này.
Lâm Thanh Âm nhìn chằm chằm vào Băng Ngưng, bà mở miệng thật lâu nhưng lại không phát ra âm thanh nào, làm sao có thể?
“Ngưng nhi…. Mẹ….”
“Diệp phu nhân, bà có thể nói thẳng mục đích của mình ra, còn nếu không có chuyện gì nữa thì bà có thể trở về được rồi! Hiện tại nhiệt độ nóng như vậy…. Bà thì quen rồi nhưng tôi thì không chịu được.”
Lời nói cuối cùng của Băng Ngưng đã hoàn toàn đẩy Lâm Thanh Âm vào vực sâu. Băng Ngưng thật sự đã thay đổi rồi, thậm chí ngay cả bà ta cũng không còn nhận ra được cô nữa. Diễễnđàànlêêquýýđôôn Con bé, nó đã nói những lời tuyệt tình như vây, ở lại chỉ cảm thấy xấu hổ, nhưng mà…. Bây giờ mà rời khỏi đây thì hôm nay bà ta đã đi một chuyến uổng công rồi.
“Ngưng nhi, con nói chuyện với mẹ một chút được không?” Lâm Thanh Âm hỏi.
“Bà muốn nói gì đây?” Băng Ngưng khoanh hai tay, ngồi xuống một bên.
“Mang cho Diệp phu nhân cái ghế!” Băng Ngưng nhàn nhạt nói một câu.
Bàn tay Lâm Thanh Âm từ từ nắm chặt lại. Từ khi ra đời đến bây giờ, gần mấy chục năm qua, chưa bao giờ bà ta phải để ý đến sắc mặt của người khác, nhưng bây giờ thì…. Bị người ta nhăn mặt cũng không sao, nhưng người này lại là đứa con gái do chính mình nuôi lớn….
“Ngưng nhi, thái độ này của con là gì đây!” Bà ta bày ra dáng vẻ của một bà mẹ.
“Bằng không tôi nên có thái độ gì đây?” Băng Ngưng nhướn mày, nói: “Thật ra thì.... Tôi làm vậy đã là khách khí với bà rồi. Bà nuôi lớn tôi, cũng là người làm hỏng tai của tôi, tôi có thể không trách bà, chỉ vì một mạng của con bà ư! Bây giờ tôi cũng nên trả lại ân tình cho nhà các người rồi. Những việc mà bà làm với tôi, tôi sẽ không truy cứu nữa. Đổi lại thì từ nay về sau, tôi và nhà họ Diệp không còn quan hệ gì nữa, như vậy đã rất công bằng rồi chứ!”
“Con…. Con…. Tại sao con có thể nghe người khác nói bậy như thế? Ngưng nhi, mẹ thương con rất nhiều, chẳng lẽ con không biết sao? Con đã từng nói con vĩnh viễn sẽ không rời xa mẹ mà.”
“Diệp phu nhân, nếu như là bốn năm trước tôi nghe được lời nói này của bà, nói không chừng tôi sẽ lập tức nhào vào lòng bà khóc lóc, cảm động nói tôi yêu bà! Nhưng còn bây giờ….” Cô lắc đầu, nói tiếp: “Tôi đã trưởng thành, tôi sẽ không làm những chuyện ngây thơ như trước kia nữa!”
Trái tim Lâm Thanh Âm từng trận nhói đau, bà ta cảm thấy mọi chuyện không thể gạt được nữa. Khi thấy thái độ cứng rắn của Băng Ngưng, bà tà dứt khoát không ngụy biện thêm gì nữa.
“Ngưng nhi! Những chuyện quá khứ, mẹ thừa nhận, là mẹ có lỗi với con!”
Hờ, Băng Ngưng cười nhẹ nhưng vẫn chưa đáp lời.
“Con tha thứ cho mẹ một lần có được không con?” Bà ta nhỏ giọng hỏi, thậm chí trong giọng nói có mấy phần cầu xin.
“Mội lần ư?” Băng Ngưng nhíu mày, nói: “Thật ra tôi đã nói rồi, những việc bà đã làm với tôi, tôi sẽ không truy cứu, coi như là đáp lại công lao nuôi dưỡng tôi và Tuyết Ngưng của các người.”
“Con trở về đi! Ngưng nhi, mẹ….” Lâm Thanh Âm dừng một chút rồi nói tiếp: “Mẹ thật lòng xin lỗi con, về sau mẹ sẽ từ từ đền bù thật tốt cho con!”
“Nhưng…. Tội sợ rằng không cần các người đền bù.” Băng Ngưng thản nhiên nói.
“Đã làm sai chuyện gì thì việc thống khổ nhất chính là bị lương tâm lên án nhỉ!”
Muốn tôi tha thứ cho bà, sau đó lại vui vẻ trải qua nửa đời còn lại với bà à? Như vậy cô phải làm sao để không có lỗi với những sỉ nhục mà trước kia mình đã nếm trải, làm thế nào không phụ lòng ba mẹ ruột của cô….
“Mẹ là thật lòng đến mời con trở về. Ngưng nhi! Về nhà đi con, trở lại bên cạnh Dịch Lỗi được không con?”
Thật ra thì trong lòng bà ta hiểu rất rõ ràng. Sở dĩ Dịch Lỗi hận bà ta như vậy là vì Băng Ngưng. Nếu như Băng Ngưng trở về nhà, trở về bên cạnh bà ta thì nhất định Diệp Dịch Lỗi sẽ tha thứ cho bà ta.
“Diệp phu nhân! Mặc kệ bây giờ bà hối hận hay nói lời xin lỗi thì cũng không còn kịp nữa. Một khi vết thương đã tạo thành thì nói xin lỗi còn có tác dùng gì nữa!” Cô ưu nhã cười nói: “Giống như…. Mười sáu năm trước….” Cô chậm rãi tiến tới nói khẽ bên tai của bà: “Thành phố T….”
Thân thể Lâm Thanh Thanh Âm bỗng chốc run lên từng chập, suýt chút nữa thì bà ta té ngã trên mặt đất. Băng Ngưng thì cười thỏa mãn.
“Ngưng nhi! Chuyện kia không phải như con nghĩ đâu, con không thể nghe người khác nói bây!”
“Thật ra thì từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn luôn mơ thấy một cơn ác mộng, nhà của tôi bỗng nhiên bốc cháy.” Băng Ngưng vừa nói vừa nhìn phản ứng của bà ta.
“Tôi mơ thấy một nhà chúng tôi bị vây bên trong biển lửa. Tôi dùng sức để khóc, để gọi, gọi người cứa mạng…. Nhưng chưa từng có người nào để ý tới chúng tôi. Lúc ấy, có một người dì xinh đẹp đi qua trước mặt tôi nhưng lại không để ý đến chúng tôi. Tôi vẫn luôn mơ thấy bóng lưng kia….”
Lời nói của Băng Ngưng từ từ chậm rãi, nhìn sắc mặt của Lâm Thanh Âm hết trắng lại xanh.
“Nhưng tôi vẫn không biết người đó là ai, bởi vì… Tôi không nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ đó.”
Bàn tay Lâm Thanh Âm từ từ buông ra, dường như rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm. Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ
“Nhưng….” Băng Ngưng xoay chuyển lời nói.
“Sau khi đứa bé của tôi bị hại chết, tôi có nghĩ tới. Tôi nhìn thấy người kia quay đầu lại!” Đột nhiên giọng của Băng Ngưng cố ý đề cao, Lâm Thanh Âm sợ tới mức run rẩy một hồi.
“Chúng tôi kêu gào ở chỗ này, người ấy lại cười ở bên kia. Mẹ…. Lúc ấy nụ cười của bà thật là rực rỡ.”
Rầm!
Đang ngồi yên trên ghế tựa, Lâm Thanh Âm bỗng ngã xuống. Bà ta thở hổn hển, giống như lại nhìn thấy trận hỏa hoạn năm đó.
“Không phải, không phải như vậy….”
“Bà lo lắng làm gì? Còn không mau đến đỡ Diệp phu nhân đứng lên!”
Băng Ngưng hạ mắt nhìn dáng vẻ hoang mang sợ hãi của Lâm Thanh Âm.Hiện tại, bà biết sợ rồi sao? Lâm Thanh Âm! Trong khi cha mẹ tôi chết thảm như vậy, bà lại ung dung vui sướng suốt nhiều năm qua, bà có cảm thấy công bằng không? Bắt đầu từ giờ khắc này, tôi sẽ không để cho bà được sống yên ổn!
“Ngưng nhi….” Lâm Thanh Âm lắc đầu, trên mặt bà ta toàn là nước mắt.
“Lâm Thanh Âm….” Băng Ngưng chậm rãi ngồi xuống, lại gần bên tai của bà ta nói: “ Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà, bà nợ nhà họ Lạc chúng tôi bao nhiêu, sau này tôi sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi….”
Lâm Thanh Âm ngồi trên mặt đất nóng hầm hập, nhìn Băng Ngưng xoay người rời đi cũng không thèm quay đầu lại, bà ta bỗng khóc nức nở. Bà ta biết Băng Ngưng giống như mọi người đều hận bà ta thấu xương, ha ha ha…. Mỗi người đều có thể trách bà ta, hận bà ta! Vậy bà ta thì sao? Chẳng lẽ chỉ có một mình bà ta là sai lầm thôi sao?
Lưu Duệ Hàng vẫn nhìn bọn họ từ đằng xa. Mặc dù anh ta không nghe được bọn họ nói chuyện, nhưng là…. Có thể thấy được, Băng Ngưng có nhiều thù hận với nhà họ Diệp. Bây giờ, trong lòng của Băng Ngưng đều tràn đấy thù hận, thậm chí cô đã thay đổi trở nên nhẫn tâm hơn. Ngưng nhi…. Như vậy với em, rốt cuộc là tốt hay xấu đây….
——— ———————
Trong khoảng thời gian chụp hình quảng cáo cho Viễn Hành, Băng Ngưng không có lúc nào rảnh rỗi. Cô cũng bắt đầu bước tiếp theo của kế hoạch. Hiện tại, coi như là cô đã nói chuyện thẳng thắng với đám người của Lâm Thanh Âm rồi, vì vậy cô không cần tiếp tục che giấu nữa. Dđ ̻ LˆQ’Đˆ Có lẽ…. Cô nên đến nhà họ Diệp một chuyến, nhìn lại nơi đã từng vứt bỏ chị gái và người đàn ông đã bỏ mẹ ruột của cô một chút.
Diệp Thiệu Quân! Qủa nhiên ông đã bồi dưỡng được một người con trai tốt….
Băng Ngưng không ngờ Mộ Hàn lại trở về tìm cô. Cô gái lạnh lùng trong trí nhớ của cô dường như đã hoàn toàn biến mất rồi. Hôm nay, trước mắt cô là một cô gái nhỏ hạnh phúc, trên mặt hay trong ánh mắt cô ấy đều hiện ra nụ cười dịu dàng. Hạ Vân Tường đưa cô ấy và hai đứa nhỏ đi lên, sau đó anh rời đi luôn. Thật ra thì…. Bọn họ có được như ngày hôm nay là một chuyện bất ngờ. Dù sao thì anh Tần Mộ cũng có ảnh hưởng lớn đến Hạ Vân Tường như vậy.
“Ngưng nhi!”
“Mộ Hàn!”
Băng Ngưng tiến lên ôm lấy cô ấy. Thật ra thì cô phải cảm ơn người con gái này vì nhờ có ảnh hưởng của cô ấy mà hôm nay, cô mới trở nên dũng cảm như thế này.
“Tôi rất nhớ cô!” Cô nói.
“Tôi cũng vậy!” Mộ Hàn khẽ vuốt tóc cô, nói: “Nhưng mà cô không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì là tốt!”
Mộ Hàn bỗng cảm thấy mũi chua xót, đứa nhỏ này thật đáng thương.
“Gặp lại nhau thế này cô phải rất vui mừng chứ!” Băng Ngưng cười, nói tiếp: “Chuyện rơi nước mắt thế này không giống như việc cô hay làm.”
Nghe cô nói vậy, Mộ Hàn bỗng nở nụ cười lạnh, giới thiệu với cô hai bảo bối nhà mình.
Hai cô gái nhỏ vừa gặp mặt thì giống như không nói hết chuyện vậy, hơn nữa lúc này lại không có ai tìm Băng Ngưng gây sự. Khi nhìn hai đứa bé nhà Mộ Hàn, cô cực kỳ thích nhưng cũng đau đớn cực độ…. Nếu như không phải do Diệp Dịch Lỗi hại chết đứa nhỏ, có lẽ bây giờ nó đã có thể chạy khắp nơi rồi, sau đó sẽ giống như Verney gọi cô là mami mỗi ngày….
“Ngưng nhi, tại sao lâu như vậy cô mới trở về hả?”
“Ừm…. Một lời sẽ khó nói hết được!” Băng Ngưng cười.
“Chuyện đã qua rồi, chúng ta không cần nhắc lại nữa. Mộ Hàn, cô thật lợi hại nha! Hai đứa nhỏ kia thật đáng yêu đấy! Giao cho tôi một đứa thôi!” Cô cười nói, sau đó ôm lấy tiểu Mộ Thần.
“Tại sao dáng dấp của nó lại đáng yêu như vậy chứ!” Cô nói xong, không nhịn được hôn lên trên mặt bé cưng một chút.
Đều là trẻ con, tại sao Verney lại…. Đúng rồi! Mấu chốt là ở ba của đứa nhỏ.
“Được thôi!” Mộ Hàn cười lạnh, nói tiếp: “Nếu như Hạ tiên sinh đồng ý, chị sẽ không có ý kiến.”
“Hai đứa nhỏ tên là gì vậy?”
“Là Hạ Mộ Thần, Hạ Mộ Tinh…. Hại đứa nhỏ này sinh kém nhau một ngày đấy!” Mộ Hàn oán trách trong hạnh phúc.
“Hả? Hai đứa nó không phải là thai Long Phượng sao?” Băng Ngưng nói xong mới hiểu được, cười nói tiếp: “Chúng thật là bướng bỉnh!”
“Băng Ngưng….”
“Thật ra thì hôm nay cô đến đây là có chuyện muốn nói với tôi đúng không?” Băng Ngưng trông chừng tiểu Mộ Thần rồi nói tiếp: “Nếu là vì chuyện của Diệp Dịch Lỗi thì cô không cần nói nữa. Mộ Hàn, tôi không muốn nghe!”
“Thật ra thì mấy năm nay cậu ta sống cũng không được tốt lắm!”
“Dù anh ta sống không tốt thì cũng đã trôi qua rồi.” Băng Ngưng nhún nhún vai, nói tiếp: “Nếu không có trở ngại thì không coi là khó khăn.”
“Ngưng nhi….”
“Mộ Hàn, đừng nhắc những chuyện này nữa.” Băng Ngưng vừa lắc đầu vừa nói: “Những chuyện về Diệp Dịch Lỗi và tôi, có chuyện cô biết và không biết. Nếu như cô biết được những chuyện anh ta đã làm với tôi, cô sẽ không ở đây để khuyên tôi.”
Mộ Hàn cảm thấy có chút không nói ra lời. Hiện giờ Băng Ngưng giống như chính mình trước đây vậy, không chịu nghe lời khuyên của người khác. Có lẽ có một số việc phải dựa vào chính mình suy nghĩ ra.
“Nhưng mà…. Ngưng nhi, tôi vẫn hi vọng tốt nhất cô cân nhắc lại thử xem.”
“Mộ Hàn, tôi biết rõ là cô muốn tốt cho tôi! Nhưng mà…. Bắt đầu từ giây phút Diệp Dịch Lỗi làm mất đi đứa nhỏ của tôi, tôi và anh ta đã hoàn toàn chấm dứt rồi! Huống chi anh ta còn muốn….”
Băng Ngưng đang nói thì dừng lại. Rốt cuộc anh ta ác độc tới mức cắt đi tử cung của cô - thứ quan trọng nhất của người phụ nữ. Vừa nghĩ đến chuyện này, bàn tay Băng Ngưng từ từ nắm chặt lại, trong mắt bỗng tràn đầy hận ý. D ̴.đªп ˱L / Q / Đ˲ Cô chậm rãi đặt tay lên trên bụng, có lẽ vị bác sĩ kia cảm thấy cô đáng thương nên mới không làm theo lời anh ta nói. Như vậy với một người đàn ông thì còn có cái gì đáng giá để anh ta yêu thích hay lưu luyến chứ! Chính mình không có giết anh ta cũng xem như là nể mặt của anh ta rồi.
“…. Cô nói cái gì?”
Mộ Hàn cho là mình nghe lầm rồi. Đứa bé sao? Không thể nào! Dù Diệp Dịch Lỗi có khốn nạn như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy! Anh luôn yêu mến hai đứa trẻ nhà cô như vậy, huống chi là con của mình.
“Ngưng nhi! Thạch đầu sẽ không làm như vậy, có phải là có cái gì hiểu lầm hay không….”
Hiểu lầm sao? Băng Ngưng lắc đầu một cái.
“Mộ Hàn! Tôi thật sự luôn coi cô như chị gái, cho nên chúng ta không nói về chuyện này nữa đươc không?” Cô nói
Trải qua chuyện này, cô không muốn nhắc lại nữa.
Một khi đã nói đến mức độ này, Mộ Hàn quyết định không nói tiếp nữa, chỉ là…. Về chuyện đứa nhỏ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có lẽ…. Mình nên quay về hỏi Diệp Dịch Lỗi một chút.
——— ———————
“Cô nói cái gì?” Lần này Mộ Hàn đến tìm Băng Ngưng, trong lòng Diệp Dịch Lỗi vốn tràn đầy mong đợi, nhưng bây giờ thì…. Chẳng những vấn đề không được giải quyết, còn kéo theo cả chuyện đứa bé, chẳng qua là….Tại sao lại nói anh không cần đứa bé? Không phải là cô làm mất đứa nhỏ sao?
“Thạch đầu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Hạ Vân Tường nhìn anh hỏi.
“Lúc trước rõ ràng là cô ấy….” Diệp Dịch Lỗi đang nói thì dường như ý thức được cái gì.
“Có phải là trong lúc đó có cái gì đó hiểu lầm….”
“Mộ Hàn! Hôm nay cám ơn cô, tôi đi trước.”
Anh nói xong thì vội vã chạy ra ngoài.Đúng vậy! Làm sao mình lại không nghĩ tới vấn đề này chứ? Tại sao lời nói của Lưu Duệ Hàng có thể tin được, đều do mình đang vui mừng nên sau khi biết tin đứa nhỏ mất đi đã bị đả kích quá lớn. Lưu Duệ Hàng, anh ta là tên tiểu nhân hèn hạ…. Anh oán hận siết chặt bàn tay, lái xe chạy thẳng tới Viễn Hành. Hôm nay, nếu như không phải Mộ Hàn nhắc đến, e rằng cả đời này anh cũng sẽ không hoài nghi đến chuyện này.
Viễn Hành
Khi sản phẩm mới sắp đưa ra thị trường, Lưu Duệ Hàng chẳng khác nào mẹ không thể tách rời con. Thời điểm Diệp Dịch Lỗi xông tới, anh ta đang họp. Khi nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi, hiển nhiên anh ta rất kinh ngạc.
“Ồ! Tổng giám đốc Diệp!”
Lưu Duệ Hàng đừng dậy, ra hiệu cho những người khác đi ra ngoài.
“Làm sao có thể để cậu đến một công ty nhỏ bé của tôi đây chứ?”
“Lưu Duệ Hàng! Anh là tên khốn khiếp!”
Diệp Dịch Lỗi không nói lời nào liền tiến đến đánh cho anh ta một quyền. Vì không có phòng bị chút nào nên Lưu Duệ Hàng lui về phía sau vài bước, ngã lăn ra sau lưng ghế tựa. Anh ta còn không kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra với mình thì Diệp Dịch Lỗi đã tiến lên trước, túm lấy cổ áo anh ta không phân biệt nặng nhẹ.
“Lưu Duệ Hàng! Cái tên khốn khiếp này! Tại sao anh lại lừa gạt tôi, tại sao?”
Mắt anh đỏ ngầu, nhìn dáng vẻ phẫn nộ của anh giống như hận không thể bẻ gãy anh ta.
“Diệp Dịch Lỗi! Anh xông vào công ty của tôi, vừa vào cửa liền đánh người, lại còn nói tôi là tên khốn khiếp! Buông tay ra!” Anh ta dùng lức đẩy Diệp Dịch Lỗi ra.
“ Như thế nào? Tại vì ở đâu Ngưng nhi cũng khiến cho anh bị mất mặt nên bây giờ lại tới tìm tôi để trút giận sao? Anh ta cười, bình tĩnh phủi bụi nơi vạt áo.
“Xem như tâm tình của anh không tốt, một quyền này tôi không so đo với anh. Hiện tại, mời anh đi ra ngoài, nếu để bảo vệ tới thì đều khó coi trước mặt mọi người đấy!”
“Anh còn dám nói!” Diệp Dịch Lỗi giận dữ nói tiếp: “Lưu Duệ Hàng! Anh đã nói cái gì với Ngưng nhi? Tại sao anh nói với Ngưng nhi là tôi không cần đứa nhỏ, còn nói với tôi thì lại là Ngưng nhi đã bỏ đứa bé?”
“Hả?” Lưu Duệ Hàng nhất thời khiếp sợ, sau đó anh ta không thèm để ý cười cười.
“Bây giờ anh mới biết sao? Thật ngu ngốc!” Anh ta dùng sức hất tay của anh ra, nói. “Tôi cũng rất tò mò muốn biết làm thế nào mà anh biết được chuyện này chứ?”
**********