Băng Ngưng tỉnh lại sau khi phẫu thuật đã là buổi tối. Nghe y tá nói, phẫu thuật kéo dài hơn bốn tiếng, tình huống khi đó khá nghiêm trọng. Lúc này, thuốc gây mê hết tác dụng, đau đớn đến vặn vẹo cả người bắt đầu hành hạ. Ở cạnh cô từ đó đến giờ chỉ có dì Lưu, ngoài ra cả ngày nay không có ai đến. Vừa nãy, dì Lưu có chút việc phải đi, nên phòng bệnh trống trải giờ chỉ còn lại mình cô.
“Tiểu thư, sao cô lại đứng dậy. Bác sĩ nói cô bị chấn thương ở đầu.” Dì Lưu quay lại thấy Băng Ngưng đang thẫn thờ đững ở cửa.
“Anh Dịch Lỗi không đến ạ?” Băng Ngưng hỏi.
“À...có đến ạ. Thiếu gia đến lúc cô còn đang ngủ. Cậu ấy bận việc nên đi luôn rồi, còn nói sẽ quay lại sau.”
Băng Ngưng cười khổ. Anh không đến. Trong lòng cô thừa biết đáp án. Có điều không sao cả, hắn không đến cô sẽ đi.
Lấy được tiền từ dì Lưu, bất chấp bà phản đổi, Băng Ngưng vẫn quyết tâm đi gặp Diệp Dịch Lỗi. Từ bệnh viện, cô đón xe về thẳng căn hộ. Vỏn vẹn mười mấy giờ đồng hồ, cô không tin quan hệ của bọn họ chấm dứt không còn mảy may thế này.
Băng Ngưng vẫn mặc quần áo bệnh nhân, trên đầu vẫn quấn băng gạc trắng, nhìn cô thật thê thảm, yếu ớt. Nghiêng ngả lảo đảo chạy lên lầu,cô nghĩ gõ cửa nhưng rồi lại tự mở cửa đi vào. Trong phòng thật ấm áp, còn có mùi nước hoa ngào ngạt. Ngoài cửa có đôi giày nữ, bên trong còn vọng ra tiếng cười khanh khách như chuông bạc.
Là ai?
“Này, anh không đi thật đấy à?” Giọng nữ này Băng Ngưng nhận ra, của Đinh An Nhu. “Cô ấy bị thương rất nặng, còn phải truyền máu nữa.”
“Liên quan gì đến anh?” Diệp Dịch Lỗi lạnh nhạt đáp.
“Mấy hôm trước vẫn còn bình thường mà. Em còn tưởng anh thực sự yêu Băng Ngưng.” Đinh An Nhu cười nhìn người đàn ông trước mặt, đây mới là người cô quen thuộc.
“Em vẫn biết, anh chỉ thích em mặc dù anh biết em thích Vân Tường.”
“Vậy vì sao anh bỏ mặc không để ý đến em?” Cô đột nhiên ngả vào lòng hắn. “Anh thật sự thích em sao?” Ngồi trên đùi hắn, Đinh An Nhu hỏi. Cô theo đuổi Hạ Vân Tường bao năm qua không có kết quả. Hiện tại, cô đổi ý, muốn kích thích tình cảm của anh một chút.
“Em thấy sao?” Diệp Dịch Lỗi nhìn Đinh An Nhu. Có một số thời điểm, cô thật sự rất giống Tuyết Ngưng.
“Em cảm thấy anh thích Băng Ngưng. Nếu không, vì sao lại đối với cô ấy tốt như thế?”
“Anh đối xử tốt với cô ta...” Diệp Dịch Lỗi cười. “Bởi vì anh phải gieo cho cô ta hy vọng hão huyền... về tình yêu giữa hai người. Nếu cô ta không yêu, anh làm sao trả thù được đây.”
“Ôi...” Đinh An Nhu kinh ngạc. “Thạch Đầu, anh quả thật đáng sợ.” Đinh An Nhu che miệng vờ hoảng hốt nhưng thật ra trong mắt lại có nét cười. Cô không thích Lạc Băng Ngưng chút nào hết. Cô không muốn người đang thích cô lại đi thích cô gái khác.
“Không phải sao? Nếu không yêu sao có thể thương tổn. Làm sao có thể khiến cô ta đau khổ.” Hắn xoay người nhìn Đinh An Nhu, nhưng tầm mắt lại vô tình thấy Băng Ngưng.
Cô đứng chết trân tại đó, không biết bao lâu rồi. Bàn tay để bên người nắm chặt lộ cả gân xanh. “Không phải bị thương rất nặng sao? Đến đây làm gì?” Xem như không thấy nước mắt trong mắt cô, hắn châm chọc, tựa như Băng Ngưng đang diễn trò đau ốm trước mặt hắn.
Đinh An Như thấy Băng Ngưng, cố ý xích lại gần Diệp Dịch Lỗi. “Giật cả mình. Làm gì đột nhiên xuất hiện, không lên tiếng, dọa chết người khác.” Cô nói xong đẩy đẩy Diệp Dịch Lỗi. “Dù sao người ta cũng đi cả quãng đường xa đến đây. Anh phải ra đón tiếp một chút chứ.”
Băng Ngưng nhìn hai người, rồi nhìn xung quanh căn phòng. Có hoa tươi, rượu ngon, còn có cả nến thơm cho bữa tối. Ha ha...thật là nực cười. Thì ra chỉ vì trả thù. Tay chạm vào tường, cố chống đỡ thân thể suy yếu để không ngã quỵ xuống. Dì Lưu nói hắn bận...quả thật rất bận rộn. Bận về chuẩn bị nến cho bữa tối...bận hẹn hò với Đinh An Nhu.
“Em về đây. Cám ơn anh. Tối nay, em rất vui.” Hôn lên má Diệp Dịch Lỗi, cô đứng dậy cầm túi xách rời đi.
Không muốn thấy cảnh này, Băng Ngưng xoay mặt đi phía khác. Lúc Đinh An Nhu đi qua, ánh mắt khiêu khích của cô ta đả thương sâu sắc Băng Ngưng. Ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt như vậy. 'Băng Ngưng...vì sao người nào cũng có thể khinh thường mày.'
Đinh An Nhu rời đi, căn phòng chỉ còn lại hai người. Diệp Dịch Lỗi tựa như không thấy Băng Ngưng, tự rót của mình một ly rượu rồi tinh tế thưởng thức. Băng Ngưng tự tháo máy trợ thính xuống, tự nhủ, 'Băng Ngưng, không nghe thấy gì cả, chưa nghe thấy gì cả.' Tự đánh lừa chính mình, cô lau khô nước mắt của mình.
“Thạch Đầu...” Băng Ngưng nghẹn ngào chặn ngực để bình tĩnh lại, một lúc lâu mới có thể mở miệng. “Anh làm sao vậy?”
“Cái gì làm sao?” Diệp Dịch Lỗi nhíu mày, nghe không hiểu ý tứ của hắn sao. Hắn đứng lên, vén một bên tóc của cô. “Lạc Băng Ngưng, cô không chỉ lừa dối tôi, bây giờ thậm chí còn lừa chính mình nữa sao?” Hắn buông tay, cười khanh khách. “Không nghe thấy thì ra cũng có cái lợi. Chính mình không muốn đối mặt có thể giả bộ không nghe thấy.”
“Vì sao chúng ta lại ra nông nỗi này?” Đôi môi run run. “ Có chuyện gì chúng ta từ từ nói chuyện được không anh? Thạch Đầu...chúng ta thật vất vả mới...”
“Cô thôi đi!” Diệp Dịch Lỗi chặn lời. “Ai vất vả với cô? Với cô cũng cần tốn hơi sức sao?” Giống như nghe thấy điều gì buồn cười, hắn châm biếm. “Hạng như cô, chỉ cần ngoắc ngoắc tay là chạy đến, chỉ ôm một cái là theo luôn.”
“...” Băng Ngưng kinh ngạc nhìn hắn.
“Sao? Nghe không hiểu à?” hắn cười nhạo. “Xem ra bản lĩnh lừa gạt người khác của cô thật cao siêu. Đến ngay cả lừa chính mình cũng như thật.”
“Anh Dịch Lỗi, em không lừa anh. Em cầu xin anh. Có việc gì, chúng ta nói chuyện.:“ Cô nắm cánh tay hắn. “Đừng tuyệt tình phủ nhận hết tình cảm của chúng ta như vậy. Em không tin anh tốt với em đều là giả dối.”
“Là thật! Không phải giả.” Chán ghét hất tay cô ra. “Nhưng, xem cô là Tuyết Ngưng thì mọi thứ là thật. Không phải sao? Khuôn mặt của hai người giống nhau như đúc mà.”
Băng Ngưng lắc đầu, nước mắt tuôn rơi. Không...không phải như thế.
“Anh Dịch Lỗi, cầu xin anh đừng nói như thế.” Băng Ngưng cầu xin. “Lời anh nói không phải thật đúng không?”
Hắn cười. “Nghĩ như thế nào tùy cô. Lỗi của tôi là đã đem cô làm thế thân cho Tuyết Nhi. Thật sai lầm. Cô sao có thể là cô ấy được. Tuyết Nhi sẽ không hạ mình dùng miệng đi hầu hạ đàn ông.” Hắn nói xong, đột nhiên bật cười. “Có khi nào cô thực hành mãi cũng thành quen rồi không? Cũng hầu hạ Dương Tư Thần như vậy?”
Dương Tư Thần? “Dịch Lỗi, anh nói gì vậy?” Băng Ngưng nghẹn ngào. “Anh biết em yêu anh, em không từ chối anh bất kì điều gì. Sao anh lại nói em như thế?”
“Hôm qua, nếu nghe cô nói thế tôi còn có thể tin, nhưng giờ đây...” Hắn cười. “Lạc Băng Ngưng, cô đừng làm bẩn chữ “yêu” này, cô không xứng.”
“Em nói rồi. Em không có! Không có!” Băng Ngưng mất khống chế, thét chói tai. “Dựa vào cái gì? Dựa vào đâu mà anh có thể tùy lúc gán cái tội danh đấy cho em. Diệp Dịch Lỗi, anh trả lời em, dựa vào đâu? Chẳng lẽ vì em yêu anh nên anh có thể tổn thương em?”
“Dựa vào cái gì!” Diệp Dịch Lỗi lôi xấp ảnh từ trong ngăn kéo ra đập thẳng vào mặt cô. “Chỉ bằng cái này...bây giờ cô còn dám nói tôi vô cớ định tội cho cô không?”
Băng Ngưng kinh ngạc nhìn chỗ ảnh chụp, sau đó kiệt sực sụp xuống sàn nhà. Cái này...sao có thể...Nếu không phải nhân vật chính trong mấy tấm ảnh này là chính cô thì cô cũng không khỏi nghĩ hai người trong ảnh đang trong màn kích tình. Nhưng là...thật sự không phải thế.
“Anh Dịch Lỗi!” Băng Ngưng bật đứng dậy. Hắn vì vậy mà tức giận sao. Trong một thoáng, cô dường như thấy tia hy vọng. “Sự tình không phải như vậy. Anh nghe em giải thích đã.” Nắm chặt lấy cánh tay hắn.
“Cô còn định nói gì nữa. Cô và học trưởng của cô thiếu kiềm chế đến vậy sao. Đến cả thời gian đi tìm chiếc giường cũng không có.”
“Không phải...không phải thế.” Băng Ngưng lắc đầu. “Là có người định làm hại em, học trưởng cứu em.” Băng Ngưng khóc thành tiếng. “Anh Dịch Lỗi, hãy tin em. Em không cố ý nói dối anh. Chúng em không làm chuyện gì hết.”
“Đủ rồi!” Hắn gạt mạnh tay cô ra. “Cô làm hay không làm chả còn liên quan gì đến tôi nữa.”
“Anh nghe em giải thích!” Cô bất chấp, lại tiến lên giải thích. “Nếu anh không tin, hãy hỏi bác sĩ Tư Đồ.”
“Nếu đã thông đồng với Kiều Kiều lừa dối, lấy gì đảm bảo cô không lợi dụng Tư Đồ Mạch.” Hắn cười lạnh. “Hạ màn kịch xuống đi. Lạc Băng Ngưng, cô làm hay không làm tôi chả hứng thú biết. Từ giờ cô yêu ai hay lên giường với ai thì mặc xác cô, tôi không quản.”
“Anh biết rõ sự thật không phải như thế. Anh có biết anh nói như vậy khiến em rất khổ sở không?” Băng Ngưng gào lên.
“Thế là được rồi.” Diệp Dịch Lỗi vỗ tay. “Cô khổ sở chính là điều tôi muốn. Lạc Băng Ngưng, cô thấy đau nghĩa là ít nhất cô còn sống. Còn Tuyết Nhi của tôi thì sao? Cô ấy đã chết.” Giọng của hắn càng ngày càng lạnh đi. “Cô hại chết Tuyết Nhi của tôi...cô có thể không biết. Tuyết Nhi lúc đó đang mang thai... Con của tôi cũng chết rồi.”
Băng Ngưng mở mắt to. Cái gì?
“Cô nói tôi có nên hận cô không hả?” Hắn nắm cằm cô. “Cô nợ tôi những gì tôi sẽ đòi lại hết. Lạc Băng Ngưng, tôi muốn nợ máu phải trả bằng máu.”
Làm sao có thể? Băng Ngưng kinh hãi. Tuyết Ngưng phá thai ngoài ý muốn, không thể có thai nũa. Sao có thể mang thai?
“Giật mình sao? Sợ sao? Đêm nay, có khi nào mơ thấy đứa nhỏ kia tìm về báo thù cô không.”
Băng Ngưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Dịch Lỗi. Chính mình ngu ngốc đứng đây giải thích có ích gì đâu? Hắn chưa từng tin lời cô nói mà. Đối cô, mãi mãi chỉ có tàn nhẫn tuyệt tình. Ảnh này rõ ràng có người gài bẫy. 'Chính mình vì anh mà suy nghĩ về hậu quả cuối cùng lại rước lấy nhục nhã.'
“Sao vậy? Không còn gì để nói sao? Về đây muốn giải thích mà. Cô không làm gì hết đúng không? Nói tiếp đi!”
Băng Ngưng nhắm mắt lại, đầu óc mụ mị đi. Nhìn tấm ảnh bị vò nát trong tay, cô ngẩng đầu kiên quyết. “Em sẽ tìm được chứng cớ chứng minh.” Cô đứng dậy, lảo đảo chạy đi. Ở cửa, vì quá mệt, cô ngã nhào xuống đất. Cô muốn tìm Tư Đồ Mạch, nhất định phải tìm được hắn.
Vừa từ căn hộ ra, cô chạy vội trên đường. Vì đầu ốc hỗn loạn nên không xác định được phương hướng, cứ thế vô vọng chạy đi trong đêm tối. Cho đến khi kiệt sức ngất bên đường, bị một chiếc xe đi ngang qua mang đi...