Băng Ngưng đi xuống cầu thang, vì thính lực kém nên không nghe thấy có người đi theo sau mình. Cô nhìn thấy mấy cảnh sát đang khống chế một người đàn ông, đưa lên xe công vụ. Mộ Hàn theo ngay phía sau. Giá như cô cũng được như cô ấy, dũng cảm, gan dạ thì tốt quá. Nghĩ rồi tự nhìn xuống bàn tay của mình, Băng Ngưng cười giễu, may ra kiếp sau mới có hy vọng. Vẫn để chân trần, cô lặng lẽ đi bộ trên đường. Nhiều năm bị “giam” trong Diệp Gia, cô thực sự không rõ thế giới bên ngoài ra sao. Ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, không khí tràn ngập mùi hăng nồng khó chịu của nhịp sống thành thị hối hả nhưng cô lại cảm thấy thư thái kỳ lạ.
“Em còn định lang thang đến bao giờ?” Đi theo rất lâu không bị phát hiện, Dương Tư Thần mất hết kiên nhẫn, xông lên kéo tay cô lại. Cô lang thang một mình nhưng một chút tinh thần tự vệ cũng không có. Thấy Dương Tư Thần đột nhiên nhảy ra, Băng Ngưng giật mình kêu lên một tiếng. Nhìn thấy sự hoảng hốt trong mắt cô, anh hơi hối hận vì đột ngột kéo cô lại.
“Học trưởng? Sao anh ở đây?”
“Bởi vì có em ở đây. Em ở đâu anh ở đó.” Hôm nay, anh tụ tập với hội bạn, lúc đi vệ sinh tình cờ nhìn thấy Băng Ngưng đi ra ngoài, chân không đi giày. Anh không yên lòng mới đi cùng ra. Nhưng không ngờ cô bé này đâu thèm để ý đến anh, dù anh lẽo đẽo theo cô cả đoạn dường dài.
“Sao lại đi chân không thế này? Em có biết tự chăm sóc bản thân không hả?” Anh nhíu mày tỏ vẻ không vui. “Chờ chút!” Anh nói xong liền chạy vào cửa hàng tiện lợi gần đấy, mua tạm đôi dép cho Băng Ngưng, còn giúp cô đi dép.
Băng Ngưng cảm thấy hơi khó xử, không biết phải làm sao.
“Học trưởng...” Băng Ngưng mím môi.
“Khờ quá!” Anh đứng dậy, khẽ vuốt tóc mái của cô. “Có phải đang cảm thấy anh vô cùng dịu dàng, ngọt ngào đúng không? Đang cảm động đúng không? Thế có muốn đi theo anh không?” Anh lại nở nụ cười thiếu đứng đắn quen thuộc.
Nhìn vẻ mặt tự đắc của anh, cô bật cười. “Chắc là với cô gái nào anh cũng dịu dàng như vậy đúng không.”
“Ừ!” Anh thật thà thú nhận. Quả thật anh rất chu đáo dịu dàng với phụ nữ, nhưng đó chỉ là ga lăng khách sáo thôi. Với cô đương nhiên là đặc biệt hơn nhiều. “Sao? Ghen à?”
Băng Ngưng cười, gật đầu. Hiếm khi có thể khiến Băng Ngưng thoải mái, còn nói đùa khiến Dương Tư Thần thấy vui lây. “Cười lên là tốt rồi. Em không biết bộ dạng của mình bây giờ nhếch nhác, đáng thương thế nào đâu.”
Băng Ngưng sờ mặt, đáng thương...phải nói là nhìn tức cười mới đúng.
“Đừng như vậy Băng Ngưng. Em có biết là nhìn em tự ngược đãi mình thế này anh rất đau lòng không.” Anh kéo cô vào vòng tay mình, chỉ đơn giản ôm chặt lấy cô. “Vì vậy, phải biết quý trọng bản thân, phải phấn chấn lên...nhé.” Biết cô không đeo máy trợ thính, anh nhìn vào mắt cô nói.
Quý trọng...phấn chấn...cô cũng rất muốn nhưng làm sao để làm được đây. Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Băng Ngưng vẫn gật đầu.
“Đi thôi, anh đưa em quay lại.” Dương Tư Thần nhẹ giọng đề nghị.
Hai người trở về nhà hàng, đứng bên trong nói chuyện, câu được câu không. Anh cẩn thận quan sát nét mặt của Băng Ngưng. Anh biết tâm trạng của cô không vui, không hẳn, là tồi tệ mới đúng. Thành phố này nói nhỏ cũng không nhỏ nhưng nói lớn cũng không lớn. Bất cứ chuyện gì xảy ra đều không phải là bí mật. Huống chi Đinh An Nhu vẫn là người tồn tại dai dẳng, nhiều giai thoại li kì bên cạnh thiếu gia Diệp Dịch Lỗi. Nói hắn không yêu cô nàng nhưng lại có thể dốc ruột dốc gan đối tối với cô, bất chấp mọi điều tiếng để che chở cho cô. Nói hắn yêu ư...yêu mà lại có thể toàn tâm toàn sức giúp cô theo đuổi người con trai trong mộng. Nhưng bất luận tình cảm của hắn ra sao, Băng Ngưng vẫn luôn trong tình trạng khó xử, nghiệt ngã.
“Ngưng Nhi! Em định cứ như thế này, bị động chịu đựng hết thảy sao?”
“Dạ?” Băng Ngưng khó hiểu nhìn Dương Tư Thần.
“Cùng anh bỏ đi được không?” Anh kéo tay cô. “Anh không kỳ vọng quá lớn tương lai sau này thế nào hoặc muốn em ở bên anh mãi mãi. Hiện tại, anh không cần em phải đáp lại tình cảm của anh hay ngay lập tức cho anh đáp án, chỉ đơn giản là...rời khỏi đây, rời khỏi những đau khổ dằn vặt này. Anh chỉ mong em vui vẻ.” Anh giải thích với cô. “Rời khỏi đây nhé.”
Băng Ngưng im lặng nhìn Dương Tư Thần, chưng bao giờ hai chữ bỏ đi lại khiến cô xao động như vậy. Đúng vậy! Rời khỏi là mọi thứ đều kết thúc. Rời khỏi là có thể bắt đầu cuộc sống mới, không có Diệp Dịch Lỗi, không có đau khổ ân oán cũng không cần trả giá vì Tuyết Ngưng nữa.
“Được!” Băng Ngưng gật đầu khiến anh kinh ngạc. “Để em suy nghĩ kĩ càng một chút.”
“Thật...em thật sự sẽ nghĩ về việc này sao?”
Băng Ngưng gật đầu xác nhận. Nơi đây đâu còn gì đáng để níu kéo. Cuộc sống thực không phải mấy truyện ngôn hình hoang đường. Cô không muốn ôm nỗi đau khổ qua ngày đoạn tháng, cũng không trông mong gì vào tình thân tình yêu nữa. Giờ đây, cái cô cần là dũng khí cũng quyết tâm rời đi.
“Tốt rồi! Thế là tốt rồi.” Dương Tư Thần kích động ôm lấy cô. “Ngưng Nhi! Chỉ cần em đồng ý, chúng ta sẽ bỏ đi thật xa khỏi nơi này.”
“Ôi cô emmm... đi theo bọn anh đi.” Một giọng nói cợt nhả, thô lỗ vang lên chen ngang. Băng Ngưng không nghe rõ lắm nhưng qua nét mặt của Dương Tư Thần, cô nhận ra sắp có phiền phức. Mấy tên đàn ông nồng nặc hơi rượu đứng gần đó. Một tên vuốt cằm nhìn chọng chọc vào Băng Ngưng. “Mẹ ơi, quả là tuyệt sắc mỹ nhân. Ông đây sống từng này tuổi rồi chưa thấy cô em ngon lành như này đâu đấy.”
Nghe thấy những lời thô lỗ, xấu xa này, Dương Tư Thần vô cùng tức giận. Anh kéo Băng Ngưng lại gần mình. “Chúng mày cút hết cho tao bằng không đừng trách tao nặng tay.” Anh quắc mắt nhìn đám bợm nhậu thê tha.
“Nhóc con, chưa gì đã định nẫng tay trên mấy lời của tụi tao.” Tên kia lớn tiếng. “Khôn hồn thì cút nhanh đừng xía vào việc của mấy anh, nếu không đừng trách bọn tao nặng tay.”
“Đúng, đúng.” Mấy tên còn lại nhao nhao hưởng ứng. “Mau chuồn nhanh khỏi đây, để cô em này ở lại phục vụ mấy anh. Chạy cho nhanh, đừng cản trở bọn tao vui vẻ.”
Nhìn mấy tên lưu manh, Băng Ngưng lo lắng nắm chặt lấy ống tay áo của Dương Tư Thần. Cảm giác được bàn tay cô khẽ run, anh vỗ nhẹ tay cô để trấn an. Anh lạnh lùng liếc xéo mấy tên lưu manh, nở nụ cười cửa khinh miệt nửa tàn nhẫn.
“Hôm nay, bổn thiếu gia ta muốn xem các người nặng tay ra sao?” Chưa dứt lời, anh vọt lên, tả xung hữa đột, ra vài quyền cước đã khiến cả đống đo ván, nằm ngổn ngang trên đất.
Không ngờ thân thủ của tên thiếu gia mặt trắng nhìn thì có vẻ ẻo lả này lại mạnh mẽ đến vậy, mấy tên lưu manh nhanh chóng thất bại, chuốc lấy đau đớn. Một tên lồm cồm bò dậy, cầm chai rượu định đánh Dương Tự Thần bị anh đá văng ra. Thấy mấy tên sâu rượu nằm rạp xuống đất rên la, Dương Tư Thần thở phào nhẹ nhõm. Thật may chỉ là mấy tên say rượu làm càn, nếu thật sự gặp phải phường lưu manh côn đồ, anh thì không sao nhưng còn phải bảo vệ Băng Ngưng, sẽ khó ứng phó.
“Có ngần này bản lĩnh cũng học đòi làm lưu manh.” Dương Tư Thần khinh thường nói.
“Học trưởng, anh có bị thương không? Có sao không?” Vừa thấy người kia cầm cái chai lao đến, Băng Ngưng sợ hết hồn.
“Không sao!” Thấy Băng Ngưng lo lắng cho mình, anh cười thật tươi. “Học trưởng của em nhìn thế thôi chứ thân thủ phi phàm. Đi nào, muộn rồi. Anh tiễn em về nhà.” Anh cởi áo khoác của mình ra phủ lên người Băng Ngưng. Không thèm để ý mấy tên đang nằm trên đất, anh ôm Băng Ngưng bước đi.
Chờ hai người đi rồi, mấy người đang nằm trên đất đồng loạt bò dậy, không hề say sưa chuếnh choáng cũng chẳng còn bộ dạng đau đớn không chịu được. Một chiếc xe chậm rãi đi đến, dừng ở bên cạnh họ. Cửa sổ xe hạ xuống, Đường Sâm nghiêng đầu ra quan sát.
“Ngài chủ tịch!” Mấy tên kia cung kính chào.
“Xong việc rồi, mọi người về đi, nhớ nhận phần. Vất vả rồi!” Đường Sâm ra lệnh, ba người kia lập tức rời đi.
Điền Quân ngồi bên cạnh không khỏi cảm thấy khó hiểu. Nếu đã tìm người gây sự với bọn họ, sao lại làm qua loa như vậy.
“Tôi đâu có ý định làm hại Lạc Băng Ngưng. Tôi chỉ muốn cô bé nhận ra thời điểm gian nguy, người luôn ở bên cạnh bảo vệ chăm sóc cô không phải Diệp Dịch Lỗi.” Đường Sâm cười.
“Có điều, nếu Dương Tư Thần bị thương, cũng tốt...”
“Dương Tư Thần là quý tử độc nhất của Dương Gia. Nếu như gia tộc này quyết truy cứu trách nhiệm sẽ không tránh khỏi phiền phức. Dù sao chúng ta cũng là người mới đến đây.”
Điền Quân lúc này mới gật gù, như được khai sáng, tấm tắc. “Chủ tịch thật sáng suốt.”
“Sắp đến hôn lễ của Điền Gia rồi đúng không? Anh sắp xếp phần “đại lễ” mừng đi.” Đường Sâm nhắm mắt hỏi.
“Cảm ơn ngài!” Điền Quân hoan hỉ. Thật ra trong lòng ông đã sớm có kế hoạch nhưng ngặt nỗi bản thân không dám tự quyết mà phải đợi Đường Sâm chính thức cho phép mới được tiến hành. Nay Đường Sâm đã lên tiếng, thì không còn gì ngăn cản nữa... 'Điền Tuấn Nam! Mày chứ chờ đấy. Tao sẽ khiến mày và Điền gia xuống mồ.'
Dương Tư Thần đưa Băng Ngưng về tận nhà. Lúc này, anh có phần hối hận giữa đường lại bắt taxi. Cứ thế đi bộ đã ở cùng với cô được thêm một khoảng thời gian.
“Cảm ơn anh đã đưa em về.” Băng Ngưng đưa trả áo khoác.
“Khách sáo, giữa chúng ta cần gì nói ơn huệ.” Dương Tư Thần cười . “Mau lên nghỉ ngơi. Chắc em mệt lắm rồi.”
“Dạ!” Băng Ngưng xoay người nhìn phía trước tòa dinh thự bề thế, cảm giác trống trải lại len lỏi vào tim.
“Em phải hứa với anh!” Dương Tư Thần đột nhiên kéo cô lại. “Em phải hứa sẽ cân nhắc việc rời đi cùng anh. Nhé?”
“Vâng.” Băng Ngưng gật mạnh đầu đồng ý. Dương Tư Thần lúc này mới yên tâm, ôm cô thật chặt.
Diệp Dịch Lỗi đứng ở góc khuất phía sau cổng. Bọn họ không nhìn thấy bên trong nhưng đứng ở chỗ này hắn có thể quan sát rõ ràng bên ngoài. Lúc ở phòng tiệc, hắn không thấy cô đâu. Mặc kệ đám bạn ở đấy, hắn chạy một mạch về nhà. Hôm nay, hắn làm như vậy đơn giản muốn chứng minh Băng Ngưng phải ở bên cạnh hắn, cũng muốn cho Phương Tử Hạo thấy hắn nhất định sẽ không từ bỏ. Thế nhưng...không ngờ thái độ của Băng Ngưng lại như vậy.
Tưởng trở về nhà có thể tìm được cô, không ngờ người không thấy bóng dáng. Càng không ngờ, lúc hắn định chạy đi tìm cô lại nghe thấy cuộc nói chuyện kia.
Dương Tư Thần nói mang cô rời đi. Bất ngờ nhất là Băng Ngưng lại đồng ý sẽ suy nghĩ về việc này. Hai tay xiết chặt thành nắm đấm. 'Lạc Băng Ngưng, cô quên mất thân phận của mình rồi sao? Cô xem tôi là cái thá gì?' Giận dữ như khối đá tảng đè nặng trong lòng hắn.
Băng Ngưng nhìn Dương Tư Thần lên xe rồi mới quay người vào nhà. “Lưu luyến khó rời vậy sao?” Băng Ngưng không nghe rõ, lúc thấy Diệp Dịch Lỗi mới giật mình kinh hoảng. Sao lại rời tiệc sớm thế, hơn nữa hắn không ở bên an ủi Đinh An Nhu sao. “Cô đột nhiên biến mất là vì hắn sao?” Hắn tiến lên mấy bước, túm lấy tay cô. “Cô coi tôi là cái gì?” Tay hắn càng lúc càng dùng lực mà nắm, hai mắt đỏ lên tràn đầy căm hận. “Tôi đã cảnh cáo cô rồi không nhớ sao?”