Diệp Thiệu Quân bị bắt cóc, không hề có manh mối gì. Bọn bắt cóc sau cuộc gọi điện hôm trước thì biệt vô âm tín, hình như muốn dằn vặt mấy người Diệp Gia. Mà vì vậy, Diệp Dịch Lỗi càng thêm khẳng định nghi vấn của mình, mục đích của bọn chúng không đơn thuần là tiền chuộc mà sâu xa hơn hẳn để trả thù Diệp Gia. Điều tra phía Lưu Duệ Hàng không mang lại kết quả. Bên Đường Sâm cũng không có gì khác thường. Hắn lại rơi vào ngõ cụt.
Lâm Thanh Âm nghỉ ở nhà, chẳng màng ăn uống, mỗi ngày một tiều tụy thêm. Bà luôn túc trực bên điện thoại, chỉ hận không thể ôm điện thoại mà ngủ nhưng chung quy vẫn không có chút tin tức nào. Diệp Dịch Lỗi cũng đón Diệp Triển Bằng về, cử người theo sát bảo vệ. Mỗi người đều trong tình trạng bồn chồn lo lắng. Dường như sắp có biến cố lớn ập đến…
Bệnh viện,
Băng Ngưng hàng ngày ở trong phòng bệnh tĩnh dưỡng, trước cửa luôn có người túc trực. Ngay cả bác sĩ và y tá vào thăm khám đều phải qua kiểm tra kỹ lưỡng. Cô không rõ Diệp Dịch Lỗi làm vậy có mục đích gì. Việc trong nhà có hỏi hắn cũng trả lời ậm ừ lấy lệ, mỗi lần đến thăm cũng chỉ ngồi lại một chút rồi lại vội vàng rời đi. Mặc dù hắn tỏ vẻ bình tĩnh như không nhưng Băng Ngưng biết, chuyện này nhất định vô cùng nghiêm trọng…
Trong Diệp Thị râm ran tin đồn sắp có họa to khiến lòng người hoang mang, không buồn làm việc, thậm chí có người đã đi tìm công việc mới.
Diệp Dịch Lỗi biết tin đồn trong công ty do Lưu Duệ Hàng gây ra nhưng lúc này hắn quả thật không còn tâm trí đâu để trấn an nhân tâm. Căng thẳng liên tục mấy ngày, cơ thể hắn sắp không chống đỡ được nữa. Không nói đến việc chưa gom đủ tiền chuộc, sợ rằng dù có góp đủ cũng không biết giao ở đâu, liệu ba hắn có còn bảo toàn tính mạng không. Bọn bắt cóc không có thêm động tĩnh gì, việc điều tra Đường Sâm không có tiến triển.
“Tổng giám đốc, tôi nghĩ vẫn nên báo cảnh sát đi ạ.” Văn Tuấn lo lắng nói.
“Hiện giờ bọn người bắt cóc không có chút thông tin nào, báo cảnh sát được ích lợi gì. Có thể đưa cha tôi ra khỏi nghĩa trang mà thần không biết quỷ không hay đủ chứng minh bọn chúng không hề tầm thường. Nếu đã nhắm vào Diệp Gia hẳn đã có chuẩn bị kỹ lưỡng, e rằng báo cảnh sát cũng không mang lại kết quả chưa kể có thể khiến tính mạng của ông ấy gặp nguy hiểm.”
“Nhưng mà…dù chúng ta giao đủ tiền chuộc cũng chưa chắc sẽ đảm bảo…” Giọng Văn Tuấn càng nói càng nhỏ đi.
“Nhưng giờ báo cảnh sát thì tính mạng cha tôi nhất định nguy hiểm.” Vì có nội gián ngay trong nhà. Thế nên chỉ có thể chờ đợi tin tức của bọn cướp.
Diệp Dịch Lỗi tựa lưng vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại. Hắn đã hỏi mẹ về Đường Sâm nhưng bà không hề biết người này chứng tỏ không phải đối thủ thương trường. Chỉ có thể là tư thù. Nắm tay xiết chặt, đấm vào đầu mấy cái. Ai có thể cho hắn chút manh mối.
“Cậu ra ngoài đi. À, cậu nhớ chú ý an toàn, sau này đi lại nên cẩn trọng hơn.” Diệp Dịch Lỗi không yên lòng nhắc nhở. Không biết có phải do đang lâm vào tình trạng nguy ngập hay không mà hắn trở nên mẫn cảm hơn, hắn lo sợ còn liên lụy đến nhiều người.
Văn Tuấn ngẩn người một lúc, sau đó gật đầu. Thiên hạ đệ nhất lạnh lùng như Diệp Dịch Lỗi mà cũng có lúc quan tâm đến người khác thật khiến anh ngạc nhiên không thôi.
Văn Tuấn vừa rời khỏi, hắn gục hẳn xuống bàn. Mọi thứ rối như tơ vò, không lần ra được nguyên cớ. Cơ thể hắn vô cùng mệt mỏi nhưng lại không tài nào chợp mắt nổi. Di động đột nhiên đổ chuông, hắn bật dậy. “Alo! Cái gì? Được, tôi đến ngay.” Diệp Dịch Lỗi run rẩy cầm chìa khóa chạy đi, dường như có việc gì hệ trọng xảy ra.
Bệnh viện,
“A________đau quá…đau quá. Cho tôi thuốc…cho tôi.” Tiếng kêu thảm thiết của Băng Ngưng vang vọng hành lang bệnh viện. Mấy bác sĩ cùng y tá hợp lực đè người cô xuống. Trên tay họ đều vằn vện vết móng vay cào, ngay cả trên người cô cũng có nhiều vết thương. Trán ướt đẫm mồ hôi, đôi môi cũng bị cắn đến chảy máu. Cơn đau dường như đến cực hạn
“BUÔNG TÔI RA…BUÔNG RA…” Băng Ngưng kêu thất thanh, chiếc giường kêu kẽo kẹt vì cô giãy giụa quá mạnh.
Diệp Dịch Lỗi từ thang máy chạy ra đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Băng Ngưng. Trái tim hắn như ngừng đập. “Chuyện gì thế này?” Qua điện thoại, hắn nghe thấy tiếng kêu gào thống khổ của Băng Ngưng. Vì sao lại ra nông nỗi này.
“Từ buổi sáng, Lạc tiểu thư đã bị đau đầu, cơn đau càng ngày càng nghiêm trọng, không ngừng nghỉ. Chúng tôi đã cho dùng thuốc giảm đau liều cao nhưng không có tác dụng. Cơn đau càng lúc càng nặng, giờ không thể kiểm soát cô ấy nữa.” Thầy thuốc gấp gáp nói.
“Ngưng Nhi!” Diệp Dịch Lỗi tiến lên nắm tay tay cô. Lâu rồi không thấy Băng Ngưng đau đầu nữa tưởng rằng ổn rồi. Sao có thể…”Mau nghĩ cách đi, còn đứng đó một đám làm gì?” Nhìn cô đau đớn khổ sở, hắn sốt ruột quát.
“Chúng tôi tiến hành kiểm tra tổng thể phát hiện Lạc tiểu thư đã từng sử dụng nha phiến trong thời gian dài” Bác sĩ nói. “Loại này không thể dùng thường xuyên.”
“Cái gì?” Diệp Dịch Lỗi kinh ngạc, ngỡ nghe lầm.
“Vì vậy, theo tôi Lạc tiểu thư đột nhiên đau đầu dữ dội có khả năng do thời gian này nằm viện không sử dụng chất kia, nên cơn đau không kiểm soát được. Nguyên nhân do chấn thương là một phần, phần còn lại chính là do không được sử dụng nha phiến nữa.”
Nha phiến! Thuốc phiện…Ngưng Nhi sao có thể có thứ này. Không lẽ… Tên khốn kiếp Tư Đồ Mạch.
Chứng kiến Băng Ngưng khổ sở, Diệp Dịch Lỗi vô cùng khó xử. Hắn biết nha phiến không thể lạm dụng nhưng lại không đành lòng nhìn cô đau đớn đến chết đi sống lại như thế này. Hắn cẩn thẩn ôm cô vào lòng, để mặc cô cắn vai mình. Vị máu tanh nồng tràn ngập trong miệng khiến Băng Ngưng mở mắt, nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi, một giọt nước mắt khẽ rơi.
“Cho cô ấy thuốc đi!” Diệp Dịch Lỗi khó khăn ra lệnh. Nhưng Băng Ngưng không đợi được đến khi bác sĩ tiêm thuốc mà ngất lịm đi trong cơn đau. Nhìn Băng Ngưng ướt đẫm mồ hôi, toàn thân xơ xác vì đau đớn, tay hắn lặng lẽ xiết chặt.
***********
Tư Đồ Mạch nhận được cuộc gọi của Diệp Dịch Lỗi liền chạy tới bệnh viện. Nghe qua hắn đã bủn rủn chân tay. Băng Ngưng nhập viện hắn không hề hay biết, gần đây bận quá nhiều việc, hắn thật sự không còn sức lực đi quan tâm chuyện gì khác. Vừa từ trong thang máy bước ra, hắn bị một bóng người lao đến toan hành hung, may hắn phản ứng nhanh nên tránh được đòn. Lúc trấn tĩnh đứng vững lại, hắn nhìn ra người đó là Diệp Dịch Lỗi.
“Diệp Thiếu, anh định làm gì đây?”
Diệp Dịch Lỗi sững lại mấy giây. Tên thư sinh trói gà không chặt này không phải là bác sĩ sao? Vậy mà còn né được đòn của hắn, thậm chí né hết sức nhanh nhẹn, nhẹ nhàng. Tư Đồ Mạch dường như cũng nhận ra điều gì đó, tay bất giác nắm chặt bên áo.
“Anh có ý gì?” Tư Đồ Mạch hỏi lại lần nữa.
“Ý gì?” Diệp Dịch Lỗi gằn giọng. “Anh đã làm gì Ngưng gì?”
“Tôi làm gì cô ấy?” Tư Đồ Mạch khó hiểu. “Nếu hôm nay anh không gọi điện, tôi cũng không hề biết Băng Ngưng phải nhập viện. Anh vừa thấy mặt tôi đã động tay động chân, còn cất giọng chất vấn dường như không hợp lý.”
“Anh còn dám lẻo mép.” Diệp Dịch Lỗi túm cổ áo Tư Đồ Mạch. “Anh là bác sĩ tất nhiên phải biết nha phiến không thể lạm dụng. Đúng không?”
“Nực cười!” Tư Đồ Mạch nhìn Diệp Dịch Lỗi đầy mỉa mai. “Đương nhiên tôi…” Đang nói hắn đột nhiên khựng lại, ‘Không lẽ Băng Ngưng…’
“Sao không nói tiếp?” Diệp Dịch Lỗi giận dữ trừng mắt. “Chột dạ à?” Hắn thu nắm đấm đang định ra đòn thì Tư Đồ Mạch bất ngờ đẩy hắn ra, hướng phòng bệnh Băng Ngưng chạy đến.
Ở trong phòng bệnh, không gian đã yên ắng trở lại. Lúc này, bác sĩ Kỷ đang khám cho Băng Ngưng. Cô ngồi trên giường, đôi mắt có phần thất thần không có tiêu cự, thần trí hơi mơ hồ tựa như bị rút sạch sinh khí.
“Tôi là bác sĩ riêng của bệnh nhân, tình trạng cô ấy thế nào rồi ạ?” Hắn tiến đến, vội vàng hỏi.
“Lạc tiểu thư bị đau đầu không ngừng, sau đó bất tỉnh. Hiện tại, chúng tôi đang kiểm tra tỉ mỉ. Kết luận sơ bộ vẫn là đau đầu do chấn thương ở tai, tuy nhiên không hiểu sao cô ấy đột nhiên không nghe thấy gì cả.”
“Anh nói cái gì?” Tư Đồ Mạch cao giọng. “Không nghe thấy?”
“Đúng vậy! Hiện giờ, tai cô ấy hoàn toàn mất đi thính lực. Cụ thể ra sao, chúng tôi còn cần tiến hành thêm mấy bước khám chuyên sâu nữa.”
“Sao lại như vậy?” Tư Đồ Mạch kinh hãi.
“Anh còn dám hỏi tại sao như vậy?” Một giọng nói bén nhọn vang lên, tràn đầy thù địch. Sau đó Lâm Thanh Âm lao đến, như phát điên, giáng một tát vào mặt Tư Đồ Mạch.
Chát________ Vì quá bất ngờ, Tư Đồ Mạch lãnh trọn bạt tai của Lâm Thanh Âm. Tư Đồ Mạch choáng váng, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
“Tên khốn nạn, đồ lang băm. Tôi tin tưởng cậu như vậy, giao phó sức khỏe của con gái cho cậu chăm sóc. Thế nhưng, cậu dám làm việc xấu xa như vậy? Sao lại như thế?” Bà không ngần ngại trách móc.
Tư Đồ Mạch sững sờ quên cả đau.
“Vì sao lại tán tận lương tâm như vậy? Vì sao làm hại Ngưng Nhi tội nghiệp của tôi?” Bà khóc lóc.
Hại Ngưng Nhi? Đầu hắn bỗng nổ một tiếng, mọi thứ chợt rõ ràng nhưng hình như đã quá muộn. Đợi hắn phản ứng kịp thì Lâm Thanh Âm đã lôi trong túi ra một xấp ảnh cùng giấy tờ tư liệu, ném thẳng vào người hắn. Mấy tấm ảnh rơi lả tả trên đất.
“Cậu thông đồng với Điền Gia hại con gái tôi phải không? Nói mau! Có phải các người mưu đồ từ trước rồi phải không?”
Băng Ngưng không nghe thấy tiếng nào, nhưng Lâm Thanh Âm nói cô thấy được. Thấy rõ ràng. Bà nói Tư Đồ Mạch hại cô. Cô sờ tai mình rồi quay sang nhìn Tư Đồ Mạch, lại nhìn đống ảnh rơi trên đất, toàn bộ là ảnh hắn ra vào Điền Gia hoặc ảnh chụp cùng người của Điền Gia. Băng Ngưng nhìn đển ngẩn cả người, suýt nữa ngã từ trên giường xuống.
“Ngưng Nhi…” Tư Đồ Mạch tiến đến đỡ bị cô đẩy ra.
Băng Ngưng lặng người nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh trên đất, rồi nước mắt cứ thi nhau rơi xuống. Tài liệu trên đất cũng chỉ rõ Tư Đồ Mạch là con nuôi của Điền Gia. Cô vẫn xem hắn là bạn bè, thậm chỉ tâm giao vì đồng cảnh ngộ, hắn lại chăm lo cho sức khỏe của cô. Nào ngờ…Hắn rắp tâm lừa cô. Cầm lấy chỗ tài liệu kia, cô bật cười, cười càng lúc càng lớn, cười đến thắt ruột gan. Đột nhiên, cô ném mạnh những thứ đang cầm trên tay vào người Tư Đồ Mạch, túm cổ áo hắn.
“Vì sao đối xử với tôi như vậy? Vì sao?” Cô hỏi hắn, trong mắt không giấu nổi mỗi chua chát, đau đớn. “Các người đã sớm bày mưu tính kế đúng không? Anh tiếp cận tôi vì thế đúng không? Tôi đã làm gì các người? Tôi đã gây nên tội gì với các người? Sao lại đối xử với tôi như thế…”