Editor: Mèo ™
Nhà họ Diệp
Băng Ngưng và Lạc Tử Úc cùng đi vào sân trước biệt thự nhà họ Diệp. Chỉ trong bốn năm mà nhà họ Diệp đã thay đổi khiến Băng Ngưng không nhận ra nổi. Cô quay sang nhìn chiếc ghế dài đặt gần bãi cỏ trong sân, đó đã từng là chỗ ngồi cô yêu thích.
“Em nhìn gì vậy?” Lạc Tử Úc nhận thấy cô có chút kì lạ.
“Em chỉ nhìn quanh thôi. Đi nào!” Mặc dù đã rời xa bốn năm, nhưng đối với cô, nơi đây có rất nhiều kỉ niệm, rất nhiều ấn tượng.
Lâm Thanh Âm vừa từ bệnh viện quay về không bao lâu, bà nhận được điện thoại báo là Diệp Dịch Lỗi được đưa vào bệnh viện, nhưng khi đến nơi thì lại không thấy người đâu, thậm chí ngay cả nguyên nhân đưa vào bệnh viện bà cũng không biết rõ. Dđ ̻ LˆQ’Đˆ Trong lòng bà có hơi lo lắng mơ hồ, bốn năm này dù không vui vẻ gì, nhưng ít nhất cũng coi là bình an vô sự, bà luôn có dự cảm chẳng lành là cuộc sống bình lặng của bọn họ sắp kết thúc rồi, hơn nữa... Sẽ có một tai hoạ lớn ập vào đầu, rất nhanh thôi.
“Bà chủ, ngoài cửa có hai cô gái muốn gặp bà.” Quản gia đi đến thông báo, đang lúc nói chuyện thì đã thấy hai bóng người chợt bước vào.
“Diệp phu nhân, bà khoẻ chứ!” Lâm Thanh Âm nhìn cô gái vừa mới lên tiếng, tim đập loạn nhịp, suýt nữa đã kêu lên thành tiếng. “Tôi đáng sợ đến vậy sao? Phản ứng mạnh dữ vậy!” Lạc Tử Úc cười cười.
“Cô... Cô...” Lâm Thanh Âm nhìn cô thật lâu cũng không thốt nên lời. Thật quá giống! Nếu như nói thần thái, gương mặt của Băng Ngưng giống tám chín phần thì cô gái trước mặt này lại giống y như khuôn đúc với Phương Úc Đình.
“Cảm thấy tôi có quen mắt không?” Lạc Tử Úc tiến lên, quả thật trong ba chị em nhà họ Lạc thì Lạc Tử Úc là giống với mẹ mình nhất, một người cực kì giống với Phương Úc Đình đang đứng trước mắt mình, sao có thể không lo sợ cho được. Huống chi Phương Úc Đình là ‘cơn ác mộng’ mấy chục năm nay của bà.
“Cô... Cô đến đây làm gì?” Lâm Thanh Âm có chút chột dạ.
“Đến để cảm ơn bà!” Lạc Tử Úc cười rồi đặt bó hoa đang ôm trong ngực lên bàn. “Cám ơn việc bà đã nhận nuôi chăm sóc em gái tôi, chăm sóc tốt đến nỗi một người thì mất mạng, một người thì bị mất thính giác. Bà nói xem, ân tình lớn như vậy, chúng tôi phải báo đáp như thế nào mới được đây.”
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Sau cơn hoảng sợ vừa rồi, ánh mắt Lâm Thanh Âm bắt đầu lộ ra hận ý. Đột nhiên bà nghi ngờ không biết Diệp Dịch Lỗi có liên quan gì đến hai người này không, nếu không thì sao lại trùng hợp đến thế, Diệp Dịch Lỗi vừa mới gặp chuyện không may thì bọn họ đã tìm đến nhà thị uy rồi.
“Là cô, phải không?” Bà lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Tử Úc, dù thế nào cũng không ngờ được người mà mình phái người tìm kiếm nhiều năm cũng không có tin tức gì nay lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình như vậy. “Cô đã làm gì Dịch Lỗi?” Rốt cuộc Dịch Lỗi bị thương như thế nào, có nghiêm trọng không mà lại muốn giấu, không cho bà biết.
“Tôi còn chưa gặp mặt con trai của bà thì làm gì được chứ.” Lạc Tử Úc nhún vai. “Kẻ thù của nhà họ Diệp nhiều như vậy, có trời mới biết có phải là do những người khác tìm đến trả thù anh ta hay không, nghe nói... Bà đã hại Diệp Thiệu Kỳ thành người thực vật, đến giờ còn chưa tỉnh lại được, còn nghe nói...”
“Cô im miệng, còn nói nữa thì coi chừng tôi kiện cô tội phỉ báng người khác.”
Ha ha... Lạc Tử Úc cười. “Thật vậy luôn? Tôi sợ quá đi mất!” Chị ấy giả vờ run rẩy. “Thật ra thì bà không cần phải căng thẳng như vậy.” Lạc Tử Úc bước lên vỗ vai Lâm Thanh Âm. “Tôi chính là thấy trước đây bà tốn không ít công sức tìm kiếm tôi khổ cực như vậy nên hôm nay mới đích thân đến nhà để cho bà nhìn ngắm một chút...”
“Cô trở lại làm gì?” Lâm Thanh Âm lớn tiếng hỏi, bà cũng đã từ bỏ việc tìm kiếm từ lâu, sao bây giờ cô ta lại quay về đây làm gì.
“Để xem những kẻ hãm hại sau lưng người khác sẽ có kết cục gì.” Lạc Tử Úc cười cười đánh giá xung quanh nhà họ Diệp. “Xem ra ngoài trừ đáng vẻ có hơi tiều tuỵ thì cuộc sống sinh hoạt bình thường cũng không tệ lắm. Cho nên tôi tới để đòi nợ, cả vốn lẫn lãi, không biết Diệp phu nhân có vui lòng trả hay không.”
“Cô...” Lâm Thanh Âm giận đến phát run, oán hận nhìn chằm chằm hai chị em cô. “Cô đi ra ngoài cho tôi, ngôi nhà này không chào đón hay người.” Lâm Thanh Âm chỉ ra ngoài cửa quát lên thất thanh. Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ Trả thù! Quả nhiên! Đây là mục đích bọn họ quay về đây, nếu không thì sao đột nhiên Băng Ngưng lại trở về chứ, sao lại lạnh lùng với nhà họ Diệp như vậy.
“Nhà của bà?” Dường như nghe thấy chuyện cười, Lạc Tử Úc lớn tiếng cười ha hả. “Lâm Thanh Âm bà có tin không, chỉ cẩn tôi muốn thì căn nhà này sẽ là của tôi bất cứ lúc nào!” Lạc Tử Úc trần đầy tự tin nhíu mày nói.
“Cô? Cô đừng mơ.” Như rất tức giận với lời nói ngạo mạn của Lạc Tử Úc, Lâm Thanh Âm gào thét như nổi điên. “Tất cả mọi thứ ở nhà họ Diệp đều là của Dịch Lỗi, người khác đừng mơ tưởng cướp đi được.”
“Ha ha... Chỉ cần tôi muốn, thì tất cả của nhà họ Diệp đều là của tôi, bà tin không?”
“Cô đừng mơ, trừ phi tôi chết!”
“Chết thì có gì khó đâu!” Lạc Tử Úc cười nhạo. “Năm xưa nhà họ Lạc xảy ra trận hoả hoạn lớn như vậy, không phải cha mẹ chúng tôi cũng cùng nhau vùi thân trong biển lửa đó sao! Nhiệt độ thành phố C cao như vậy... Không biết là ngôi biệt thự này của bà có giống với nhà họ Lạc lúc đó không nhỉ. Lâm Thanh Âm... Bà cũng biết trận hoả hoạn đó mãnh liệt cỡ nào mà, đúng không!”
Lâm Thanh Âm giận đến phát run, kịch liệt ho khan. Nhưng bà chỉ có thể ôm ngực, không thể lên tiếng nói được câu nào. Xem ra bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho nhà họ Diệp rồi. Bà phải ngăn cản bọn họ, nhưng ngăn cản như thế nào đây...
Âm thanh nói chuyện và la hét bên ngoài phòng khách làm kinh động đến Diệp Thiệu Quân đang ở trong phòng, ông dồn sức mở cửa định ra xem. Khi ra đến nơi, nhìn thấy hai người khách đang đứng trong phòng khách, ông sững sờ đến mức cơ thể suýt chút nữa là ngã xuống đất.
“Ngưng nhi!” Diệp Thiệu Quân kích động kêu lên, dường như ông không tin được là mình có thể gặp được Băng Ngưng lần nữa, ông nhanh chóng di chuyển xe lăn qua đó, nhưng lúc đi vào phòng khách, bánh xe lăn bị kẹt trên thảm trải sàn, dù có làm thế nào cũng không đi chuyển được. Ông gấp đến độ mắt không chớp luôn nhìn chằm chằm Băng Ngưng, chỉ hận không thể đến bên cạnh cô ngay lập tức. “Ngưng nhi!” Ông lớn tiếng kêu, nhưng ông càng gấp gáp bao nhiêu thì thái độ của Băng Ngưng càng lạnh nhạt bấy nhiêu...
Băng Ngưng đứng một bên nhìn ông, trong khoảng thời gian này đã xảy ra nhiều chuyện vậy sao? Năm đó Diệp Thiệu Quân bị bắt cóc không một chút tin tức gì, sau đó như thế nào thì cô cũng không biết được, nhưng cũng khó mà ngờ được chân ông lại bị thương nhgiêm trọng như thế. Cô gần như sắp không nhận ra được người trước mặt mình là ai nữa rồi.
Lạc Tử Úc nhìn Lâm Thanh Âm sau đó quay sang nhìn Diệp Thiệu Quân, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của ông, đáy mắt Lạc Tử Úc chỉ là một mảnh lạnh lùng. Ha ha... Mẹ mình bị một người như vậy bỏ rơi, thật sự cũng coi như may mắn, trong mắt Tử Úc cô, người đàn ông trước mặt này còn không bằng một ngón tay của ba mình, thật là thua kém về mọi mặt.
“Ngưng nhi, con trở về rồi...” Diệp Thiệu Quân kích động run rẩy. “Mấy năm nay con đã đi đâu vậy? Con có biết là ba lo lắng cho con lắm không. Mau lại đây để ba nhìn con một chút, khoảng thời gian này con có sống tốt không? Sao lâu như vậy mà không trở về nhà?” Ông liên tiếp hỏi một câu lại một câu, tỏ rõ sự quan tâm, nôn nóng của mình.
Hờ... Lạc Tử Úc đứng một bên nghe thấy những lời này thì cười ra tiếng.
“Ba? Ba của chúng tôi là Lạc Khải. Còn ông? Cho hỏi ông là ai?” Lạc Tử Úc chăm chọc nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Thiệu Quân đang ngồi trên xe lăn.
Nghe được câu hỏi, Diệp Thiệu Quân quay sang nhìn người vừa lên tiếng. Nét mặt của cô gái đang đứng trước mặt ông không nghi ngờ gì là cực kì quen thuộc, quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm, cũng là tình yêu và đau khổ đến khắc cốt ghi tâm.
Tiểu Đình! Suýt chút nữa ông đã bật thốt lên cái tên này.
“Ông Diệp nhìn thấy tôi có quen không?” Lạc Tử Úc nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn đang bị tấm thảm dày đang ngăn trở mà không di chuyển được, liền ngang nhiên bước qua đó. Mỗi một bước đều chậm rãi và ưu nhã như vậy, như là đang đến gần con mồi của mình. “Có phải là gợi cho ông nhớ được việc gì không? Nếu không nhớ nổi... Thì để tôi giúp ông, được không?”
Theo từng bước chân Lạc Tử Úc đến gần, Diệp Thiệu Quân căng thẳng không thở được, ông không biết tên của cô, chỉ biết là cô càng đến gần thì ông càng căng thẳng. Ông biết đây là con gái của Tiểu Đình, con gái của ông và Tiểu Đình. Có lẽ bởi quá kích động mà trong mắt ông cũng ứa đầy nước mắt.
Tiểu Đình, sao em lại nói dối anh, sao em lại nói dối là đã sẩy thai, không giữ được đứa bé chứ... Vậy mà ông cũng không biết mình còn có một đứa con gái lớn như vậy...
“...” Môi ông run rẩy, mấp máy cả nửa ngày cũng không nên lời. “Con, con...”
“Tôi lên là Lạc Tử Úc.” Cô mỉm cười giới thiệu mình. “Chào Diệp tiên sinh. Khi còn bé tôi đã từng nghe ba nhắc đến ông. Hôm nay gặp mặt... Quả thật không giống bình thường.”
“Lạc, Lạc Tử Úc?” Diệp Thiệu Quân kinh ngạc.
“Ba tôi họ Lạc, mẹ tôi tên Phương Úc Đình. Có gì kì lạ sao?”
Lạc? Đúng vậy! Ông cuối đầu vẻ mất mác, con bé là do Lạc Khải nuôi lớn, mang họ Lạc cũng là hợp lí. Tiểu Đình hận ông như vậy, sao lại để con bé mang họ Diệp được chứ.
“Tiểu Úc, xin lỗi...”
“Tôi có thể nhận thấy được là ông đang tự trách mình!” Cô khom lưng nhìn dáng vẻ ảo não tự trách, khoé môi nở một nụ cười lạnh nhạt. “Ông nói xem, nếu mẹ tôi biết bây giờ ông bày ra dáng vẻ này thì có hối hận lúc xưa đã lỡ yêu ông hay không?”
“Tiểu Úc...”
“Không ngờ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt lại như thế này, chậc chậc... Thật là đáng tiếc!” Cô chậc lưỡi.
“Con biết ta là ai mà.”Diệp Thiệu Quân khẽ nói. Lạc Khải vậy mà cũng từng nhắc ông với con bé. “Tiểu Úc, ta...”
“Suỵt! Diệp tiên sinh đừng dùng ánh mắt hối hận đó để nhìn tôi, bởi tôi họ Lạc, ba tôi là Lạc Khải, cho nên ông không nợ nần gì tôi hết.” Dđ ̻ LˆQ’Đˆ Cô nói xong mỉm cười, sau đó quay ngoắc thành thái độ khác. “Nhưng... Ông nợ mẹ tôi. Nên bây giờ tôi muốn đòi lại tất cả.”
Lâm Thanh Âm đứng một bên nhìn dáng vẻ đau lòng của Diệp Thiệu Quân, càng ho dữ hơn. Khụ khụ... Ho đến ra máu, bà nhìn vệt máu trong lòng bàn tay mình. ‘Diệp Thiệu Quân, cho đến tận bây giờ trong lòng ông vẫn chỉ có một mình hình bóng của người đàn bà kia, chính tôi là người đã ở bên cạnh ông suốt ba mươi mấy năm, chẳng lẽ cũng không sánh bằng những hồi ức vụn vặt đó sao!’
Nắm chặt tay, bà chùi vết máu trên miệng mình, có phải ông coi bà là người đã chết rồi không, ngay cả một cái liếc mắt cũng không muốn nhìn.
Băng Ngưng đứng gần đó nhìn thấy vẻ khác thường của Lâm Thanh Âm. Bà sao vậy, thật ra thì từ khi cô quay về đây đã cảm thấy Lâm Thanh Âm có hơi kì lạ, nếu là Lâm Thanh Âm của trước đây thì sẽ không bị chọc giận chỉ bởi một câu nói như vậy.
Lâm Thanh Âm chột dạ quay mặt đi, tránh né ánh mắt của Băng Ngưng, mà bà càng tránh né, Băng Ngưng càng đi đến gần bà.
“Cô đừng tới đây, cô muốn làm gì?” Lâm Thanh Âm lui dần về phía sau.
“Sao bà lại căng thẳng như vậy?” Băng Ngưng khó hiểu.
“Tôi mặc kệ các người có mục đích gì, muốn báo thù cũng được, muốn làm những chuyện gì khác cũng được, tôi sẽ theo đến cùng, nhưng nếu các người dám làm gì tổn thương đến Dịch Lỗi thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
“Tôi có chút không hiểu, cứ coi như bà không bỏ qua thì bà có thể làm gì được chúng tôi?” Băng Ngưng hỏi. “Lâm Thanh Âm, ngay lúc này đây, bà cảm thấy bà có tư cách gì để đe doạ chúng tôi? Bà có bản lĩnh đấu với chúng tôi sao?”
Lâm Thanh Âm á khẩu không trả lời được.
“Ngưng nhi, sao đến con cũng thay đổi như thế này?” Lâm Thanh Âm run giọng hỏi. Cô bé đơn thuần lương thiện năm xưa đã đi đâu mất rồi.
“Nếu không như thế này, thì phải như thế nào?” Băng Ngưng cười. “Lâm Thanh Âm, những gì bà nợ chúng tôi, chúng tôi phải đòi lại tất cả, từng thứ từng thứ một, sẽ rất nhanh thôi...”