“Thạch Đầu, sự tình náo loạn đến như vậy mà cậu không tự trách chút nào sao? Hạ Vân Tường hỏi “Cậu khiến Băng Ngưng thành ra như thế mà không thấy đáng thương cho cô ấy sao?”
“Quan tâm đến cô ta làm cái gì?” Nét mặt của Diệp Dịch Lỗi lạnh đi. Người khác không nhắc đến, ngay đến Hạ Vân Tường cũng trách móc hắn vì cô gái đáng chết kia. Hạ Vân Tường vốn là người lãnh cảm, với phụ nữ không hứng thú, bất quá chỉ là quan hệ xã giao đủ lễ tiết, trừ bỏ bạn gái trước không ra làm sao, cơ bản cậu ta không để tâm đến ai. Vậy mà cậu ta lại vì Lạc Băng Ngưng đòi công bằng, lớn tiếng chỉ trích hắn.
“Dù cô ấy làm ra việc gì nhưng vẫn còn nhỏ tuổi...Cậu lại đối xử như thế...”
“Hừ...một cô gái nhỏ...đã phá thai”
“Diệp Dịch Lỗi... nếu không phải chúng tớ biết cậu yêu Tuyết Ngưng thì thái độ của cậu bây giờ thật giống như đang ghen đấy”
Phốc...
Diệp Dịch Lỗi trừng mắt nhìn Nam Phong, “Thôi cho mình xin! Chuyện của cậu còn đang loạn lên kia, còn ở đó không biết xấu hổ nói tớ! Xéo ngay” Gần đây xảy ra chuyện lừa mang thai (vivi: đoạn này nguyên văn là “nộn không đem hoài” T.T, hu...không dịch nổi, chém bừa...hiểu mỗi hoài là mang thai thui ^^) báo dựng chuyện lung tung khiến Nam gia rối loạn.
“Cậu nên quan tâm chính mình đi. Ít nhất nhà tớ không có ông anh họ suốt ngày bày mưu tính kế tranh giành.” Liếc mắt một cái “ Thạch Đầu, tớ nói cho cậu biết, tớ thà muốn một cô nàng đã từng phá thai chứ không thèm yêu cái cô Điền Mộng Phỉ kia đâu” Nam Phong không sợ chết nói xong vội vàng tránh được một đạp của Diệp Dịch Lỗi. “Tớ nói là thật đó. Cậu xem Vân Tường vừa mới nói thay Băng Ngưng vài câu mà sắc mặt của cậu đã khó coi thế này”
“Cô ta không xứng.” Diệp Dịch Lỗi nhếch môi cười một cách khinh miệt.
“Dù sao cậu cũng nên giữ ý chút chứ, quậy phá thành ra như vậy. Cậu thấy Tử Hạo bây giờ tâm trạng rất đau khổ. Cùng là anh em tốt, chả lẽ cậu không nghĩ cho cậu ấy, không đau lòng cho cậu ấy sao?”
“Cậu nghĩ quá rồi.” Diệp Dịch Lỗi nhìn bạn tốt. “Hôn thê của tớ mới mười sáu tuổi đã mang thai với người khác, rồi đem phá bỏ. Mà ngay đến tác giả cái thai là ai tớ cũng không biết.”
“Có khi nào chính Lạc Băng Ngưng cũng chả biết người đó là ai.” Đinh An Nhu cầm xiên hoa quả, lên tiếng.
Diệp Dịch Lỗi nhíu mày, nhận ra Vân Tường càng tỏ ra chán ghét. “Nhưng cô ấy vẫn là em gái trên danh nghĩa của cậu mà.” Hạ Vân Tường từng chữ nói lên sự thật, “ Bất kể chứng kiến cô ấy đã làm gì, chúng ta đã nhìn cô ấy lớn lên không phải sao? Tớ không nghĩ cậu sẽ làm tổn thương Băng Ngưng quá sâu như vậy.”
Diệp Dịch Lỗi cúi đầu, không lên tiếng nhưng ánh mắt lại lộ ra cảm xúc phức tạp. Vậy thì hắn bị tổn thương thì sao? Không ai thấu hiểu. Có ai tới an ủi, đau lòng cho hắn không...
Tại Diệp gia
Nhờ có Lâm Thanh Âm khuyên nhủ, tâm trạng của Băng Ngưng nhanh chóng khôi phục được phân nửa, bữa tối ăn được khá nhiều. Tuy nhiên, công ty bề bộn công việc do tin tức lá cải không yên nên Lâm Thanh Lâm phải lập tức đến giải quyết. Băng Ngưng tiễn mẹ nuôi ra cửa, dường như lưu luyến không rời.
“Ôi, đúng là tình cảm mẹ con thắm thiết.” Tiếng nói của Lưu Duệ Hàng vang lên từ phía sau khiến sống lưng của Băng Ngưng cứng đờ.
“Em họ, tại sao mỗi lần gặp anh lại như thấy ma quỷ thế?” Lưu Duệ Hàng khoanh tay đi đến, nhìn cô bé đáng thương trước mặt. “Em quên rồi sao, người mẹ thân yêu này của em đã tuyệt tình thế nào tại tiệc đính hôn. Người em yêu là anh Dịch Lỗi lại đối xử tàn nhẫn, vô tình với em. Em không nhớ những lúc em gặp nguy hiểm, chính anh là người đưa em đi bệnh viện...chứ không phải mẹ em cũng không phải tên Diệp Dịch Lỗi kia.” Giọng điệu của hắn thong thả nhẹ nhàng, có chút ngả ngớn, nhưng trong mắt tràn đầy xoi xét, hàm xúc.
“Cám ơn anh họ” Bàn tay của Băng Ngưng nắm chặt. “Thứ lỗi...em đi vào trước“.
“Sao lại vội vã thế?” Lưu Duệ Hàng túm lấy cổ tay của cô kéo lại phía mình. “Anh còn chưa nói xong đâu.” Hắn nói xong xoay người lại để Băng Ngưng đối diện với mình...