Đối với sự sỉ nhục này, Băng Ngưng trầm mặc, dường như người chịu nhục nhã không phải cô. Thái độ im lặng thờ ơ của cô ngược lại càng làm Điền Mộng Manh tức tối. “ Con người ti tiện như cô làm sao có tư cách cao ngạo trước mặt tôi. Cô bị Diệp Dịch Lỗi vứt bỏ mà vẫn còn mặt mũi ở đây thanh tao, đoan trang.”
Ba chữ Diệp Dịch Lỗi vừa vang lên đã khiến thân mình Băng Ngưng hốt hoảng. Phản ứng này của cô vừa hay không qua được mắt của Điền Mộng Manh. “Xùy...Bị Diệp Dịch Lỗi trước mặt bao nhiêu người công khai bỏ rơi, thế mà cô còn mặt dày mày dạn đến trường. Tôi khinh...” Cô ta nhìn một lượt Băng Ngưng, “Tôi thấy Diệp Dịch Lỗi hiện tại sẽ thấy ghê tởm khi phải ở chung phòng với cô. Nếu tôi là cô, bị vạch trần tội danh ô nhục như thế, sớm đã cảm thấy nhục nhã mà tự tử rồi...”
“Vậy cô đi mà tự tử...không cản” Sắc mặt của Băng Ngưng trắng bệch, nghe thấy tiếng nói phía sau. Kiều Kiều đúng lúc đi đến, khí thế hơn người phản kích lại rồi đem Băng Ngưng kéo ra phía sau mình.
“Này, Manh Manh...tôi nói cô...” Kiều Kiều châm chọc. “Tôi có lòng khuyên cô nên kiếm cái lỗ nào mà chui xuống đi. Chị họ của cô hay lắm, đi cướp hôn phu của người khác ngay tại lễ đính hôn của người ta. Cô còn bày ra thái độ kiêu ngạo gì chứ. Rõ thật không biết xấu hổ. Chị em giống nhau, chim chuột một ổ...”
“Cô...cô nói cái gì” Điền Mộng Manh yếu thế lắp bắp.
“Điền gia vốn không thừa nhận cô. Một đứa con riêng hèn mọn không danh không phận, thế mà dám lớn tiếng kêu gào ở đây. Tôi thấy cô mới nên đi tự tử đi.” Sau khi nói xong, Kiều Kiều còn nở nụ cười khoa trương “À, đúng rồi...” Vốn đang kéo Băng Ngưng, Kiều Kiều đột nhiên ngừng lại, nhìn mấy cô gái đứng cạnh Điền Mộng Manh. “ Mấy người cũng nên cẩn thận đề phòng một chút. Chị họ của cô ta dám cướp chồng người khác trước mặt nhiều người, lấy gì đảm bảo ả ta không làm như thế với bạn trai của các người.”
Lời nói này ngay lập tức phát huy tác dụng, khiến mấy cô gái lùi lại vài bước, đề phòng nhìn Điền Mộng Manh.
“Kiều Kiều...cô câm miệng lại.” Điền Mộng Mạnh tức giận dậm chân. Cô ta muốn kéo mọi người đến xem Lạc Băng Ngưng chật vật, khổ sở ra sao. Thế mà chẳng những không khiến Băng Ngưng để ý, ngược lại còn làm cho chính bản thân chịu nhục nhã. Đúng là gậy ông đập lưng ông. “Lạc Băng Ngưng...có bản lĩnh thì ra đây, đừng hèn nhát trốn sau lưng người khác như thế.”
“Ngưng nhi nhà tôi quả thật là tiểu thư được nuôi nấng tốt.” (vivi: thâm quá, miệng lưỡi lợi hại) Kiều Kiều lợi hại, bỗng chốc hàm ý mắng Điền Mộng Manh không có giáo dục. Điền Mộng Manh là hoa khôi hệ Nghệ Thuật của trường nhưng luôn xếp sau Băng Ngưng. Cô thầm mến Dương Tư Thần từ lâu nhưng anh lại dành tình cảm cho Băng Ngưng mà coi thường mình. Chỉ bằng hai điều này đã làm cho Điền Mộng Mạnh hận Băng Ngưng thấu xương. Nhưng Lạc Băng Ngưng lại luôn thờ ơ, không quan tâm làm cho cô muốn tìm cơ hội gây sự cũng khó. Chưa kể đến nữ hiệp Kiều Kiều luôn đến bảo vệ Băng Ngưng, làm xấu mặt cô.
Kiều Kiều cười tươi đến mắt cong thành hình mặt trăng, không giấu được đắc ý khi thấy Điền Mộng Manh vừa giận vừa thẹn đến xanh cả mặt.
“À quên, còn cái này nữa...Manh Manh à...cái mùi nước hoa channel rởm của cô khó ngửi quá. Kể cả không có tiền mua hàng cao cấp thì cũng đừng phô trương, xịt nồng nặc thế chứ. Đúng là vạch áo cho người xem lưng. Đúng là trước sau như một ^^” Nói rồi kéo theo Băng Ngưng bỏ đi, để lại Điền Mộng Manh điên tiết gào rú phía sau.
Sau khi thoát khỏi đám rắc rối đó, ngồi xuống một chỗ, vẻ mặt Kiều Kiều mới vừa rồi còn đắc ý thoáng cái buồn bực, nước mắt lưng tròng nghẹn ngào như thể chính cô mới là người bị bắt nạt. “Băng Ngưng, bạn sao rồi? Có thấy khá hơn chút nào không?”
“Mình không sao đâu Kiều Kiều, không cần lo cho mình.” Cô dịu dàng an ủi cô bạn thân. Đúng lúc này, một bóng người bao phủ đến nơi làm Băng Ngưng quay lại, sắc mặt thoáng chút sững sờ...