Dù có chết Dương Tư Thần cũng không thể tưởng tượng sẽ chứng kiến cảnh này khi xông vào đây. Ầm...anh lảo đảo, cả người đập mạnh vào cánh cửa tạo ra âm thanh nặng nề. Anh kinh ngạc nhìn hai người đang nằm trên giường...còn có...vừa nãy...âm thanh ngâm nga kia. Anh là đàn ông từng trải, tung hoành tình trường nhiều năm, làm sao lại không biết âm thanh nũng nịu đó đại diện cho cái gì. Anh cúi thấp đầu, tay nắm chặt. 'Đang nói chuyện điện thoại, đột nhiên nghe tiếng Băng Ngưng thét chói tai, chính mình vì lo lắng cô ấy gặp chuyện gì bất trắc mới chạy như điên đến đây...Nào ngờ.' Anh mỉm cười...nụ cười mang theo bao nhiêu chua xót. 'là bởi vậy mới một mực từ chối mình sao?' Lòng đau như cắt...Anh nhìn cô gái mình nâng niu, yêu thương bây giờ đang nằm dưới thân người đàn ông khác trên giường...cơ thể lấp ló hé ra...hahaha...Anh đột nhiên cảm thấy cô dường như chả khác những cô gái vẫn trèo lên giường anh lúc trước.
“Dương thiếu gia!” Thấy Dương Tư Thần xông vào, Diệp Dich Lỗi nhanh tay lấy cái chăn che lấy Băng Ngưng lúc này quần áo hỗn loạn. “Sao anh lại xông vào đây?” Hắn nhẹ nhàng chỉnh đốn lại trang phục xốc xếch, tựa như vừa rồi chưa phát sinh bất kì chuyện gì.
Một lúc sau...
Dương Tư Thần mới định thần lại, kéo bản thân ra khỏi nỗi đau thắt lòng, lên tiếng “ Không có gì, không có gì...” Bàn tay đang nắm chặt chậm rãi buông ra, nở nụ cười thoải mái làm cho không ai thấy được bi thương trong lòng anh cùng những dấu móng tay hằn sâu trong lòng bàn tay. “Xin lỗi đã quấy rầy hai vị...thật thất lễ.” Nói xong anh bước nhanh ra ngoài.
Băng Ngưng vẫn trốn trong chăn, không dám đứng dậy. Cho nên cô không thể nhìn thấy ánh mắt bi thương, tuyệt vọng của Dương Tư Thần, mà anh, cũng không nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt nhục nhã của cô.
Mọi thứ trở lại yên tĩnh, Băng Ngưng nghiêng thân mình đi, đem khuôn mặt giấu trong chăn...khóc nức nở không thành tiếng...đau..đau quá.. Đau đến độ mất cả cảm giác, nỗi nhục nhã đến cùng cực càn quét đầu óc cô, bao phủ, nhấn chìm cả con người cô xuống vực sâu...
Diệp Dịch Lỗi đút tay vào túi quần, cảm giác ẩm ướt nơi đầu ngón tay vẫn còn nguyên khiến hắn nhíu chặt mi, bước nhanh đến bồn rửa. Hắn chà rửa ngón tay thật mạnh, 'thật bẩn' Lúc này, hắn cảm thấy khác thường, càng chà rửa, cảm giác đó càng tăng lên.
Khi hắn đi ra khỏi phòng tắm, Băng Ngưng vẫn nằm im như cũ. Hắn không thấy được nước mắt của cô nhưng bờ vai rui rẩy kia khiến hắn không khó nhận ra cô đang khóc...
“Bị Dương học trưởng của cô thấy một màn như vậy cảm giác thế nào?” Diệp Dịch Lỗi hỏi. “ Tôi nhắc lại lần nữa cho cô tỉnh táo lại, không-được-đến-gần-đàn-ông-khác” Hắn lôi Băng Ngưng dậy, bắt cô nhìn hắn. “ Nếu còn dám vi phạm, cô tự gánh chịu hậu qủa...” Nói xong, hắn lau bàn tay còn ướt vào quần áo của cô rồi đẩy cô ra, xoay người bỏ đi.
Băng Ngưng ngã nhào trên giường, bất động, thậm chí không mở mắt cho đến khi nghe thấy tiếng đóng sập cửa, mới khẽ run rẩy thân mình. Mệt mỏi quá...cô không biết bản thân còn kiên trì được đến lúc nào. ..
Dương Tư Thần nhanh chóng lái xe rời khỏi Diệp gia. Hẳn là đã bị đả thương sâu sắc đến thất thần nên đi ngược chiều cũng không biết. Cho đến khi một toán xe cảnh sát ầm ĩ vây quanh, anh mới giật mình, phanh gấp... Dựa vào trên tay lái, cho dù cảnh sát không ngừng đập cửa kính xe anh cũng không có phản ứng. Lúc này, trong đầu anh, tiếng than thở thanh mảnh của Băng Ngưng cứ quanh quẩn mãi không dứt. 'Ngưng nhi, sao em có thể đối xử với anh như thế?'
“A --” Dương Tư Thần đột nhiên gào thét, điên cuồng đấm vào cửa kính.