Chỉ Oan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 67: Chương 67




Diệp Thiệu Kỳ lại hướng tới Băng Ngưng nói: “Tất cả chúng ta đều nhìn ra, so vối Dịch Lỗi, Duệ Hàng đối xử tốt với Băng Ngưng hơn nhiều. Ai chả muốn ở cùng với người yêu thương, trân trọng mình. Chẳng qua, nó là con gái chị, được chị đích thân dạy dỗ nên cũng chưa biết được. Nhân tình nhân ngãi tới tận cửa mà còn nhẫn được đến thế thì còn cái gì không nhịn được. Chỉ cần an ổn ngồi tại ngôi vị vợ cả của Diệp Gia, những thứ khác có gì quan trọng nữa, đúng không?” Bà nói nột hơi, toàn lời khó nghe. Đúng lúc này, điện thoại vang lên, bà nhìn vào màn hình một chút, sắc mặt khẽ biến đổi rồi nhanh chóng bỏ đi.

Ánh mắt của Lâm Thanh Âm tràn đầy tức giận nhìn theo Diệp Thiệu Kỳ. Bàn tay nhỏ bé của Băng Ngưng nhẹ nhàng nắm lấy tay của bà. Sắc mặt giận dữ của bà nhờ thế mà dịu đi không ít, khẽ vuốt đầu cô.

“Đây là nguyên nhân sao?” Diệp Dịch Lỗi nhìn Băng Ngưng, “Chỉ cần vị trí chính thất.” Hắn chầm chậm tới gần làm cô bối rối xoay mặt sang bên khác. Không thể ngờ được hắn không thèm để ý tới mẹ của mình đang ở đây mà nắm cằm của cô. “Nếu là như vậy, tôi cưới cô...”

“Dịch Lỗi…con làm cái gì thế?”

“Không có gì ạ…con chỉ làm theo mong muốn của cha mẹ thôi.” Diệp Dịch Lỗi mỉm cười nói. “Không biết cha mẹ sẽ cảm thấy thế nào khi chúng con cả đời không có hạnh phúc…” Hắn nói xong xoay người đi xuống lầu.

Nhìn bóng lưng rời đi của con trai, Lâm Thanh Âm khẽ thở dài, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Ngưng. “Không sao đâu. Dịch Lỗi không có ý đó đâu.” Bà cười an ủi cô. “giận dỗi mẹ vì chuyện của Điền Mộng Phỉ sao?”

Băng Ngưng lắc đầu. Quả thật..cô đâu có tư cách mà tức giận. Dù bà có thương yêu cô thế nào thì cô cũng chỉ là con gái nuôi mà thôi.

“Thật ra…mẹ cũng không biết làm thế nào. Thằng bé Dịch Lỗi này càng ngày càng không biết kiềm chế, lại cùng Điền tiểu thư gây nên chuyện không hay. Ông của con vì chuyện này mà rất tức giận. Hiện thời đang là lúc nước sôi lửa bỏng, cạnh tranh giữa Dịch Lỗi và Duệ Hàng đúng vào thời điểm quyết định, mẹ tất nhiên phải trợ giúp cho nó.”

“Mẹ..”

“Cho nên mẹ hối thúc hai nhà hợp tác. Ngày mai, khi báo chí đưa tin, mọi người sẽ nói hai chúng nó qua lại chẳng qua vì hợp tác. Chỉ là…Dịch Lỗi sẽ phải gặp mặt Điền Mộng Phỉ nhiều hơn. Mẹ chỉ lo con chịu nhiều thiệt thòi.”

“Con không sao đâu ạ.” Băng Ngưng lắc đầu.

Lâm Thanh Âm vui mừng ôm lấy cô. “Con ngoan, mẹ nhất định sẽ không để con chịu ủy khuất.” Bà nói xong đưa ra một cái hộp tinh xảo. “Đây là máy trợ thính mẹ đặt riêng ở nước ngòai cho con. Về sau con đổi sang dùng cái này đi. Nghe nói máy này hiệu quả rất tốt, giúp thính lực khôi phục gần như bình thường.”

Băng Ngưng đưa tay nhận lấy. “Con cảm ơn mẹ.” Cảm động…Cô cười hạnh phúc. Vì vậy, về sau dù phải chịu thương tổn cùng thiệt thòi thế nào, vì giây phút này, tất cả đều đáng giá.

Bữa tối,

Tin tức Diệp Gia hợp tác cùng Điền gia quả thật làm cho Diệp Triển Bằng hết sức hài lòng, thậm chí không ngừng khen ngợi Diệp Dịch Lỗi. Cũng vì thế mà Diệp Gia đối đãi với Điền Mộng Phỉ đặc biệt nhiệt tình, coi trọng. Diệp Dịch Lỗi cố tình thân thiết với cô ta tại bàn ăn. Đối với một màn này, Băng Ngưng cố gắng không để ý tới. Có điều…có một số việc, không nhìn thấy không có nghĩa là không đau lòng. Món ăn nghẹn ứ trong cổ họng khiến hô hấp cũng khó khăn. Tưởng rằng chỉ cần gắng gượng cho qua bữa cơm là xong chuyện, tuy nhiên, Băng Ngưng không thể ngờ tất cả mới chỉ bắt đầu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.