Nhìn lưỡi dao sáng bóng, bất giác cô lại nở nụ cười không nhìn ra được trong nụ cười đó là đau thương, tuyệt vọng hay là giải thoát... Sau đó, cô cầm theo con dao chạy vào phòng khách. Hai người vẫn đang vui đùa trên sô pha thấy Băng Ngưng lao vào đều kinh ngạc. Điền Mộng Phỉ sợ hãi trốn sau lưng Diệp Dịch Lỗi.
Diệp Dịch Lỗi không thấy chút khẩn trương biểu hiện trên khuôn mặt cô nhưng hắn vẫn nhận ra cô có gì đó dị thường.
Ánh mắt Băng Ngưng nhìn chằm chằm Diệp Dịch Lỗi, cô lao đến bên cạnh ghế sô pha, ngồi sụp xuống. Đôi mắt trong suốt lúc này đã ráo hoảnh vẫn dán lên người Diệp Dịch Lỗi khiến hắn bất giác sợ hãi. Băng Ngưng không để ý đến vẻ kinh hãi trên khuôn mặt Diệp Dịch Lỗi, cô nhét con dao vào tay hắn.
“Anh giết tôi đi.” Cô thất thần nỉ non. “Diệp Dịch Lỗi, anh đâm chết tôi đi.”
“Lạc Băng Ngưng, cô đang làm cái gì?” Diệp Dịch Lỗi hét lên hoảng sợ, dùng sức gạt tay cô ra. Không ngờ cô vẫn cố chấp xông lên, còn cầm bàn tay đang nắm con dao đưa về phía mình. “Anh hận tôi đến chết không phải sao? VẬY THÌ GIẾT TÔI ĐI! Cho cả hai chúng ta cùng thống khoái đi.” Băng Ngưng gào thét như điên, hai tay như có sức mạnh bạo phát mà sống chết giữ chặt cổ tay hắn, thần mình bất chấp lưỡi dao sáng loáng mà đổ người đến. Diệp Dịch Lỗi sợ hãi buông nhanh con dao ra khiến cô ngã vào tay hắn.
Sợ...hắn thực sự bị dọa sợ rồi...nếu lúc nãy không kịp buông con dao ra...hắn thật sự không dám tưởng tượng tiếp. Nhưng Băng Ngưng lúc này thần trí điên cuồng, quyết không từ bỏ ý định kia trong đầu. Cô lại bổ nhào đến chỗ con dao rơi xuống, nhặt nó lên rồi lại hướng về phía Diệp Dịch Lỗi... “Anh hận tôi đúng không? Giết đi! Sao không đâm một cái! Tôi chết anh sẽ xả hận, sẽ sung sướng còn tôi cũng được giải thoát.”
“Đủ rồi!” Diệp Dịch Lỗi cũng bắt đầu nổi điên, đẩy mạnh Băng Ngưng ra. Cô mất lý trí như vậy...khiến hắn kinh sợ. Vừa mới đây thôi, hắn thậm chí không thể tránh được tay cô. “Lạc Băng Ngưng, cô phát điên đấy à.”
“Không phải vẫn căm hận tôi sao? Giết tôi đi! Báo thù cho Tuyết Nhi của anh đi.” Băng Ngừng vẫn gào thét chói tay. ‘Giết đi! Tôi cũng được giải thoát.’
“GIẾT CÔ CHỈ LÀM BẨN TAY TÔI. CÔ CÚT XÉO CHO TÔI!” Diệp Dịch Lỗi cũng mất khống chế thét lên. “Muốn chết thì đừng chết ở chỗ này.”
Băng Ngưng đang bị cảm xúc kích động tột độ chi phối, nhứng lời tuyệt tình này ngoại trừ càng kích thích ý muốn điên rồ của cô thì dường như không còn sức đả thương cô nữa. Đau cũng đã đến cực hạn, nhục nhã cũng đến trí mạng...lúc này cô chỉ còn một ý niệm duy nhất...Chết...là giải thoát. “Được thôi!” Cô đứng phắt dậy. “Anh sợ bẩn đúng không. Tôi không phiền anh ra tay, cũng không dám làm ô uế chỗ của anh.” Cô nói xong xoay người lao ra ngoài.
Diệp Dịch Lỗi thở dốc kịch liệt, ngực không ngừng phập phồng. Nhìn con dao sắc bắn rơi trên sàn nhà mà tâm không khỏi co rút. Như mọi lần...khoái cảm trả thù nhanh chóng biến mất thay vào đó là nỗi đau thấu tim gan. Chỉ có điều, lần này còn thêm...kinh sợ tột độ.
“Anh Dịch!” Điền Mộng Phỉ vẫn ở một bên xem náo nhiệt, lúc này mới chậm rãi đứng lên. “Anh không sao chứ!” Ả cẩn thận hỏi han. ‘Ôi trời...con nhỏ Lạc Băng Ngưng bình thường hiền lành nhu nhược, không ngờ lớn mật như vậy, dám đòi chết. Bộ dáng khi nãy của cô ta thật sự đáng sợ...’
“Anh mau ngồi xuống để em xem có bị thương ở đâu không?” Ả tỏ vẻ lo lắng cho Diệp Dịch Lỗi. Đây chính là cơ hội tốt nhất cho ả thể hiện chính mình.
“Cút!” Diệp Dịch Lỗi chỉ phun ra một chữ.
“...” Điền Mộng Phỉ ngẩn ra.
“Tôi nói cút đi có nghe thấy không!” Diệp Dịch Lỗi kéo Điền Mộng Phỉ đứng lên. “Cởi ngay quần áo cô đang mặc, đổi lại ngay rồi cút xéo khỏi đây cho tôi.” Hắn nói xong đích thân đem quần áo của ả ném xuống trước mặt.
Điền Mộng Phỉ đương nhiên không cam lòng. Ả nghĩ hôm nay nhất định thành công, không ngờ vẫn bị hắn đuổi đi, bị vứt không khác gì đồ bỏ. “Anh Dịch...”
“Đừng để tôi nhắc lại lần nữa. CÚT!” Một chữ cút cuối cùng lạnh như băng, u ám lạnh lẽo giống như vọng lên từ địa ngục.
Điền Mộng Phỉ không dám trì hoãn một chút nào nữa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng tắm thay quần áo, trước khi đi còn cẩn thận đặt áo sơ mi lên sô pha.
“Anh…” Đang định vớt vát thì thấy ánh mắt sắc lạnh của Diệp Dịch Lỗi, lời nói đang đến cửa miệng vội nuốt trở lại bụng rồi vội vã ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vàng lên trả lại cho căn phòng sự yên lặng lạ thường, chỉ còn mình hắn trong phòng khách. Nhìn quần áo đang vứt trên sô pha, hắn cảm thấy thật ghê tởm, không do dự ném vào thùng rác.
“Diệp Dịch Lỗi, anh giết tôi đi…” Tiếng gào thét tuyệt vọng của Băng Ngưng vẫn quanh quẩn bên tai không cách nào xua đi được. Suy sụp tựa vào vách tường, Diệp Dịch Lỗi thống khổ nhắm mắt lại ngăn thứ gì đó ấm nóng chảy ra, từ từ trượt người xuống…
Điền Mộng Phỉ rời khỏi căn hộ của Diệp Dịch Lỗi cũng không về thẳng nhà mà đến một quán rượu. Trong một đám trai gái hỗn tạp, ả nhanh chóng phát hiện đối tượng mình cần tìm và người nọ cũng ngay lập tức nhận ra ả, xuyên qua đám người đi đến.
“Này!” Điền Mộng Phỉ chìa ra một phong bì, nhìn độ dày ước chừng phải mấy vạn. “Làm tốt lắm!”
“Tiểu thư thật là hào phóng.” Gã đàn ông ngửi túi tiền cười nói. “Nếu về sau còn chuyện béo bở như vậy cứ đến tìm thằng này nhé.” ‘Hôm nay lại được gấp đôi, haha…’
“Nhớ ngậm chặt miệng vào. Nếu dám có sơ hở, tôi bắt anh nôn ra gấp đôi số này.” Điền Mộng Phỉ cười đến ngọt ngào.
“Yên tâm đi bà chị, chúng tôi cũng có đạo đức nghề nghiệp chứ. Lần sau có chuyện tốt nhớ đến thăm thằng em nhé.” Gã cầm theo thù lao quay lại với đám bạn. Điền Mộng Phỉ đắc thắng trong lòng…Không ngờ lại dễ dàng như vậy.
Cố tình viện cái cớ công việc hợp tác của hai công ty, Điền Mộng Phỉ mỗi ngày đều chạy tới Diệp Thị đưa tin. Nhiều lúc không gặp được Diệp Dịch Lỗi, ả đổi sang tích cực lấy lòng Lâm Thanh Âm vì dựa theo chuyện Điền Mộng Manh bị dạy bảo một phen lần trước, Diệp phu nhân hết sức ủng ái cô con gái nuôi của mình. Có rất nhiều chuyện cần phải tìm hiều kỹ càng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chỉ có hiểu kỹ kẻ địch mới mong chiến thắng. Có điều, ả ngàn vạn lần không ngờ quãng thời gian thường xuyên qua lại bên cạnh Lâm Thanh Âm lại nghe được tin tức quan trọng.
Hai năm trước, vì chuyện tình ái phức tạp, hai chị em sinh đôi Băng Ngưng và Tuyết Ngưng bị bắt cóc. Kết cục, người chị Tuyết Ngưng, vốn đã được đính hôn cùng Diệp Dịch Lỗi, thiệt mạng, cho nên…Ả dựa theo chuyện này tìm đại một tên lưu manh giả mạo cùng Lạc Băng Ngưng từng có quan hệ tình ái, thêm mắm dặm muối cho thêm phần gay cấn. Ả chỉ hy vọng Diệp Dịch Lỗi khi biết được điều này sẽ chán ghét mà rời bỏ Lạc Băng Ngưng, cũng khiến bản thân có cơ hội thể hiện mình. Cho nên ả lựa đúng lúc gã lưu manh kia đi rồi giả vờ đi ngang qua, rồi tốt bụng đưa Diệp Dịch Lỗi về nhà hắn, còn cố tình tự làm ướt quần áo của chính mình để mượn quần áo của hắn. Tuy rằng lần này không dụ giỗ thành công, nhưng vẫn thu được kết quả ngoài sức mong đợi. ‘Ha ha…không ngờ sự việc lại khuấy thành chấn động như vậy.' Có điều…Phản ứng giận dữ của Diệp Dịch Lỗi hình như hơi thái quá, chẳng lẽ…anh ta thật sự yêu Lạc Băng Ngưng? 'Không, không có khả năng đó.’ Ả lắc đầu rũ bỏ ngay ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
Một con bé yếu đuối, không ngờ tính tình lại cương liệt như vậy. Dù sao…vẫn rất tốt.
******************
Băng Ngưng đi ra khỏi căn hộ của Diệp Dịch Lỗi thì chạy như điên trong đêm tối gió rét. Gió thổi vù vù bên tai táp vào mặt lạnh như băng. Những lời nói tàn nhẫn không có nguyên cớ như thanh đao đang cứa vào tâm can cô đau đớn. Hắn bậy bạ cùng người khác rồi quay ra lăng nhục cô không thương tiếc. ‘Diệp Dịch Lỗi, rốt cuộc anh muốn hành hạ, nhục nhã tôi đến mức nào mới vừa lòng. Tôi cũng có trái tim, cũng có cảm xúc…tôi cũng biết đau. Là đau muốn chết…’ Loại đau đớn trí mạng này cô đã không thể thừa nhận. Hắn hận cô đến chết phải không? Năm đó hắn túm cổ áo cô rống hỏi vì sao người chết không phải là cô. Lần này, hắn nói giết cô làm bẩn tay hắn.
‘Anh Dịch Lỗi…lần này thật sự không làm phiền đến anh ra tay, tôi tự mình làm. Tôi chết đi rồi, sẽ không còn mắc nợ Diệp Gia các người, cũng không cần vì lời hứa với mẹ mà thừa nhận hết thảy thù hận của anh, cũng không cần phải khổ sở sống không bằng chết.'
“Diệp Dịch Lỗi, lần này tôi sẽ không làm anh phải tiếc nuối nữa. Anh vẫn mong tôi chết phải không? Được, tôi cho anh toại nguyện…”
Đêm chợt lạnh hơn. Đứng từ xa xa nhìn lại, thành phố C phồn hoa đô hội khiến người ta say mê. Băng Ngưng đứng trên thành cầu, nhìn dòng nước bên dưới đột nhiên nở nụ cười.
“Băng Ngưng à, đừng sợ, từ nay ngươi được giải thoát rồi…” Cởi giầy xuống, đi đến sát mé cầu, chính bản thân cô cũng không nghĩ mình cũng có can đảm như vậy. Cũng có lẽ… là ông trời cảm thấy cô nên chết rồi nên giúp cô thêm nghị lực…
Không do dự, không ngoảnh lại…thậm chí không kịp nói với chính mình lời nào, cô gieo mình xuống dòng nước lạnh giá.
Ùm…dòng nước bắn tung tóe. Tiếng va chạm với mặt nước nghe rất rõ trong đêm thanh vắng.
“CỨU VỚI! CÓ NGƯỜI NHẢY CẦU TỰ VẪN.” Trên cầu người đi đường thưa thớt nhưng vẫn có người phát hiện có người nhảy xuống sông. Lúc này, Phương Tử Hạo lái xe đi qua, nhìn thoáng qua thân ảnh trên cầu rồi biến mất nhưng anh vẫn nhận ra ngay đó là Băng Ngưng. Dừng xe luôn trên cầu, anh lao đến. Lúc này có người đã gọi điện báo cảnh sát, cũng có người đang tìm cách cứu người. Phương Tử Hạo nhìn đôi giày để lại trên cầu, trong đầu bỗng nổ vang một tiếng…thực sự là Băng Ngưng. Không kịp nghĩ ngợi…anh cởi áo khoác nhảy xuống.
‘Ngưng Nhi, có chuyện gì xảy ra. Vì sao lại ngu ngốc như vậy?’ Tuy rằng chỉ chậm hơn chục giây, nhưng sau khi nhảy xuống sông, anh không tìm thấy cô đâu. Dưới nước tối đen như mực, hơn nữa xung quanh nước lạnh thấu xương, đến anh còn không chịu được thì cô làm sao đây.
‘Ngưng Nhi, em sẽ không sao. Nhất định không sao…Đợi một chút thôi, anh Tử Hạo đến cứu em.’
Diệp Dịch Lỗi giằng co với bản thân một lúc vẫn không kìm được cầm chìa khóa xe chạy ra khỏi nhà trọ. Băng Ngưng đang kích động như vậy, liệu có gặp chuyện gì không? ‘Không, trăm ngàn lần không thể xảy ra chuyện gì.’ Điện thoại của cô lại không liên lạc được. Khốn kiếp! Hắn thầm mắng. Ban đêm rất lạnh, ánh đèn vàng vọt xung quanh không xua tan được lạnh lẽo trong lòng hắn, càng khiến tâm phiền ý loạn. Vì sao lại thế này? ‘Diệp Dịch Lỗi, rõ ràng đã tự nói với mình không bao giờ quan tâm chuyện của cô ấy nữa, nhìn xem mày làm cái gì…’
Trên bờ, một đám đông vây quanh. Phương Tử Hạo tìm một lúc ở dưới nước mới thấy Băng Ngưng. Thời khắc nắm được bàn tay nhỏ bé lạnh giá của cô trong làn nước, anh mới tìm lại được nhịp tim của mình. Kéo cô đến gần bờ, vài người chạy lại giúp đỡ cô lên bờ. Nhưng…cô dường như không còn chút sự sống.
“Ngưng Nhi!” Nước sông nhỏ từng giọt từ mái tóc ướt đẫm của anh xuống mặt cô. Anh run run vỗ hai má của cô nhưng không có chút phản ứng nào. “ Ngưng Nhi, tỉnh lại…tỉnh.” Anh không ngừng gọi cô, nhanh chóng làm hô hấp nhân tạo. “Em tỉnh lại đi…” Phương Tử Hạo lo lắng hô to. “Nghe thấy không Ngưng Nhi, tỉnh lại…” Cùng với tiếng kêu của anh, mọi người xung quanh cũng lo lắng chờ đợi, không ai dám thở mạnh.
“Ngưng Nhi, anh cầu xin em…tỉnh lại đi.” Phương Tử Hạo bắt đầu tuyệt vọng. Lúc này anh nguyện dùng mọi biện pháp để cứu cô.
Khụ khụ…
Sau một lúc cấp cứu, rốt cuộc Băng Ngưng phun ra một ngụm nước. Thấy thế, mọi người xung quanh cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Ngưng Nhi!” Phương Tử Hạo vui mừng kính động ôm lấy Băng Ngưng.
Băng Ngưng dần lấy lại ý thức…cô không chết.
“NGƯNG NHI…sao em lại ngu ngốc như vậy?” Giây phút sung sướng qua đi, anh rống lớn. Đây là lần đầu tiên anh to tiếng với cô.
Băng Ngưng tựa vào Phương Tử Hạo, không kìm chế được khóc lớn thành tiếng như để giải tỏa hết mọi đau thương cùng uất ức trong lòng.
Phương Tử Hạo gắt gao ôm chặt cô. Tiếng khóc thương tâm của cô như vò nát tâm can của anh. ‘Ngưng Nhi…’ Anh thống khổ nhắm mắt, càng ôm cô chặt hơn để mặc cô khóc trong lòng mình thầm mong có thể cho cô một chốn an toàn để tựa vào trong lúc này.
Mọi người xung quanh không nhìn thấy khuôn mặt của cô chỉ thấy bộ dạng thê thảm của cô cùng tiếng khóc đau thương tuyệt vọng. Nỗi lòng bi thương của cô khiến ai ai cũng thương tâm, có người còn lặng lẽ lau đi nước mắt. Không ai biết nguyên nhân chỉ biết cô gái này hẳn phải chịu đựng điều gì đó khủng khiếp đến mức quyết định quyên sinh.
“Xe cứu thương đến rồi!” Một người hô lên.
“Em không muốn đi bệnh viện. Anh Tử Hạo…em không đi.” Băng Ngưng co rúm lại trong lòng anh. “Không đi…nơi đó rất đáng sợ, rất lạnh lẽo.”
“Được, chúng ta không đi bệnh viện. Không đi nữa.” Phương Tử Hạo trấn an. “Anh đưa em về nhà.” Anh ôm Băng Ngưng đứng dậy, thấy vậy mọi người cũng dần tản đi…
Diệp Dịch Lỗi lái xe tìm kiếm Băng Ngưng trong tâm trạng phiền muộn chán chường. Ở ngã tư, xe của hắn lướt qua một chiếc xe cứu thương, liếc mắt một cái cũng không thắc mắc gì. Trị an của thành phố này không tốt, nếu một ngày không có xe cứu thương hoặc xe cảnh sát thì mới thấy lạ. Có điều…Lạc Băng Ngưng, em chạy đi đâu rồi.
“Diệp Dịch Lỗi, anh giết tôi đi!” Kétttttttttttt………Hắn đột ngột phanh xe lại. Xe dừng lại bên đường. Thân người hắn cúi nhào về phía trước thật mạnh rồi mới bình ổn. “Anh giết tôi đi…giết tôi đi…” Những tiếng gào tuyệt vọng của Băng Ngưng như ma ám, quanh quẩn bên tai hắn không cách nào gạt đi được.
“A ——” Diệp Dịch Lỗi ngửa đầu lên, thống khổ kêu to. Hôm nay hắn sai lầm rồi, không nên gặp gã kia, không nên nghe gã nói. Nếu không thấy gã đó, sẽ không nghe thấy những điều không thể chấp nhận này. Nếu không nghe sẽ không đánh mất toàn bộ khống chế như vậy…cũng sẽ không thống khổ như bây giờ.
“Lạc Băng Ngưng…vì sao?”
**************************
Phương Gia.
Phương Tử Hạo bưng canh gừng lên thì Băng Ngưng đã thiếp đi được một lúc. Cô nằm cuộn người lại một góc, trên khóe mắt vẫn còn đọng vệt nước mắt. Phương Tử Hạo khẽ lau giúp cô, trong lòng anh đau như cắt.
“Ngưng Nhi, vì sao ngu ngốc như vậy? Vì sao không quý trọng tính mệnh của chính mình…” Hắn nắm tay Băng Ngưng. “Em có biết em làm như thế anh thực sự rất đau lòng.” Hôn lên bàn tay vẫn lạnh như băng của cô. Nhiệt độ không ấm hơn lúc vớt cô lên khỏi mặt nước là bao. Lạnh xuyên thấu vào tận trong tâm…Anh lặng lẽ nhìn chăm chút cô gái nhỏ đang ngủ không yên. ‘Đã có chuyện gì xảy ra khiến em tuyệt vọng đến mức muốn tự sát. Chẳng lẽ anh sai lầm rồi…ba năm trước lẽ ra anh không nên buông tay. Nếu khi ấy anh kiên trì hơn nữa, nếu chúng ta đã đính hôn thì sự tình có lẽ đã không thành ra thế này.’
Tiếng khóc bi thương của Băng Ngưng vẫn quanh quẩn bên tai không tài nào xua đi được. ‘Ngưng Nhi, anh Tử Hạo của em phải làm gì bây giờ? Làm cách nào để có thể bảo vệ em mà không tổn thương Thạch Đầu.’
Ban đêm tĩnh lặng mà lòng người lại ngổn ngang trăm mối không yên. Sau khi tìm khắp mấy con phố mà vẫn không thấy bóng dáng Băng Ngưng đâu, Diệp Dịch Lỗi thật sự bắt đầu sốt ruột. Dù lo lắng đến đâu nhưng trong màn đêm mù mịt, hắn không xác định được phương hướng cũng không cách nào biết được Băng Ngưng đang ở chốn nào...