Chỉ Oan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 93: Chương 93




Gã lưu manh đứng gần sô pha nhất cầm dao lao về phía Diệp Dịch Lỗi, tuy rằng thân thủ không tốt lắm nhưng dù sao vẫn trải qua gây lộn đánh đấm hàng ngày, tốc độ khá nhanh.. Băng Ngưng ngồi trên sô pha tận mắt nhìn thấy tên côn đồ cầm dao lao tới chỗ Diệp Dịch Lỗi thì sợ đến mức suýt nữa thét chói tai. Tiếng thét đến cửa miệng liền bị cô lấy tay chặn lại. Cô biết dù lo sợ thế nào cũng không thể khiến hắn phân tâm dù chỉ là một chút.

Tên cầm dao đâm liên tiếp hai cái cũng không thể chạm tới Diệp Dịch Lỗi, thẹn quá hóa giận càng hùng hổ xông qua. Thấy gã cô đồ nóng giận để lộ sơ hở, Diệp Dịch Lỗi khóa cổ tay của gã, bẻ ngược trở lại khiến con dao rơi xuống đất, rồi tiện thế đấm hai phát trí mạng vào bụng của tên này. Gã côn đồ đau đến nhũn cả người, đổ ập xuống sàn nhà, miệng thổ huyết.

Diệp Dịch Lỗi quét ánh mắt sắc lạnh một lượt ba tên đang nằm la liệt trên sàn nhà, rồi đi về phía ghế sô pha. Nhìn cô gái nhỏ sợ hãi đến mức run rẩy, mặt mũi trắng bệch khiến trái tim hắn co rút đau đớn. Băng Ngưng nhìn hắn một lúc rồi òa khóc nức nở, nước mắt như mưa rơi xuống. Cô túm chặt lấy vạt áo, một tay đánh lên bả vai của hắn nghẹn ngào. “Sao bây giờ anh mới đến? Anh biết em sợ thế nào không…em sợ…sợ không gặp lại anh nữa.”

“Ngốc quá, không sao nữa rồi.” Lời cô nói chấn động lòng hắn nhưng vẫn nhẹ nhàng an ủi. “Anh đến rồi không phải sao?” Dịu dàng lau nước mắt trên khuôn mặt bé nhỏ, hắn kéo cô vào lòng ôm thật chặt. Lúc này hắn chỉ quan tâm đến cô gái trong lòng mà không chú ý đến ba người phía sau đang âm thầm trao đổi ánh mắt đầy hung ác.

Băng Ngưng vấn thút thít, không tin được hắn thật sự đến đây cứu cô tựa như trong giấc mộng vậy.

“Đừng sợ, anh đưa em về nhà.” Hắn xoay người chuẩn bị ôm lấy Băng Ngưng đột nhiên nghe thấy cô thét lên một tiếng, sau đó, người hắn bị đẩy sang một bên. Diệp Dịch Lỗi vẫn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra thì thấy con dao xẹt qua trước mặt mình. Dao không đâm trúng hắn nhưng lại hướng thẳng đến Băng Ngưng. Trong nháy mắt, cả người hắn kinh hoàng dựng cả tóc gáy…Ngưng Nhi.

Nhìn con dao đang đâm đến, Băng Ngưng sợ hãi xoay mặt đi, nhắm chặt mắt lại. Nhưng…đau đớn không ập đến như dự tính, cô chậm rãi mở mắt ra nhìn thấy con dao bị bàn tay không của Diệp Dịch Lỗi nắm lấy, máu tươi từng giọt nhỏ xuống đất. Ánh mắt vằn đỏ tức giận nhìn kẻ vừa đâm dao, hắn giơ chân đạp một phát thật mạnh vào ngực của gã khiến tên đó gục tại chỗ, máu tươi từ miệng phun ra.

Cả ba tên không hẹn mà gặp cùng than thầm trong lòng…’Lần này chết chắc rồi.’ Cơn tuyệt vọng dần bao trùm lên bọn chúng.

Không để ý đến tình cảnh của bọn côn đồ, Diệp Dịch Lỗi đi đến sô pha, bế Băng Ngưng lên. “Chúng ta về nhà thôi.” Hắn nhẹ nhàng nói bên tai cô.

“Anh bị thương rồi…” Giọng nói run run của cô đột nhiên bị chặn lại bởi đôi môi của hắn nhẹ nhàng liếm hôn.

“Anh không sao bé con. Đừng lo.” Hắn cười. Băng Ngưng ngẩn người ra. Diệp Dịch Lỗi rất ít khi cười, trên khuôn mặt anh tuấn lúc nào cũng thường tực sự lạnh lùng thản nhiên, không ngờ khi hắn cười lại mê người đến vậy.

Hắn ôm Băng Ngưng vững vàng đi đến cửa.

“Anh rể, cứu em…” Bị Văn Tuấn lôi đi, Điền Mộng Manh đột nhiên bò tới nắm ống quần của hắn. “Em sai rồi! Em biết em sai rồi!” Ả không ngừng xin lỗi, thiếu mỗi điều dập đầu khấu lạy. “Xin anh tha cho em lần này. Anh hãy nể tình chị họ mà tha cho em…em cầu xin anh.”

Diệp Dịch Lỗi chán ghét hất tay ả ra. “Chị họ của cô là cái thá gì mà tôi phải nể tình.” Hắn nhìn từ trên cao xuống đánh giá Điền Mộng Manh. “Hôm nay, tôi không động đến cô không phải vì cô là phụ nữ, tôi đã nói tôi không phải người tốt, chẳng qua tôi không muốn làm bẩn tay mình.” Hắn lạnh lùng nói xong quét mắt nhìn mấy gã đàn ông đang thống khổ rên rỉ trên sàn nhà liền hiểu ngay tình hình. Bọn chúng hẳn là uống thuốc kích dục hạng nặng rồi.

“Đi thôi!” Hắn ra lệnh, lúc xoay người đi, trên môi khẽ nhếch nụ cười tàn nhẫn.

Đang đứng ở một bên chờ mệnh lệnh, Văn Tuấn tưởng mình nghe nhầm. Tổng giám đốc thủ đoạn của anh đột nhiên nhân từ dễ dàng bỏ qua cho bọn họ thế sao.

“Ném cô ta vào đi.” Nhẹ nhàng phun ra mấy từ xong, hắn ôm Băng Ngưng rời đi luôn.

Nam Phong ở phía sau nghe thấy thế, cao hứng huýt sáo. “Thạch Đầu, nhà ngươi thật độc ác, thủ đoạn đủ thâm độc.”

“Nói nói vớ vẩn nữa tớ ném cả cậu vào đấy.” Lúc hắn đi ra, Hạ Vân Tường đang dựa vào xe liền rảo bước đi tới.

“Không sao chứ?” Anh nhìn bạn mình, rồi nhìn cô gái đang sợ hãi trong lòng hắn.

“Cậu xem tớ có vẻ bị làm sao không?” Diệp Dịch Lỗi cười, sau đó cúi đầu nhìn Băng Ngưng vẫn rúc sâu vào lòng hắn, dường như vẫn chưa hết sợ hãi.

Cửa phòng bị đóng chặt, bên trong truyền ra tiếng đập cửa điên cuồng cùng tiếng khóc la thất thanh của Điền Mộng Manh. “Thả tôi ra ngoài. Tôi xin anh...cầu xin các anh...AAAAAA....Không...” Tiếng thét chói tai của ả hòa cùng tiếng cười man rợ của lũ đàn ông đang chịu sự phát tác cúa thuốc kích dục.

Hạ Vân Tường không khỏi nhíu mày. ‘Đúng chuẩn phong cách của Diệp đại thiếu gia. Dám động đến người của hắn thì sẽ không tha cho một ai, dù là phụ nữ cũng không nương tay.”

“Việc này...tớ đi trước nhé. Đừng đùa thái quá, dạy cho cô ta một bài học nhớ đời là được rồi.” Hạ Vân Tường cười khẽ. “Nhớ rõ đêm nay tớ không hề xuất hiện ở đây.”

“Còn lâu! Cậu làm trò, mai tớ đi viện kiểm sát...” Nam Phong đang nổi hứng vui đùa bị ánh mắt sắc lạnh Diệp Dịch Lỗi dọa sợ vội thu hồi cợt nhả. “Tớ không biết gì, không thấy gì.” Anh sờ sợ chóp mũi.

“Vân Tường, hôm nay thật cảm ơn cậu.” Diệp Dịch Lỗi nói.

Phong tái thản nhiên tự tại của bọn họ hoàn toàn đối lập với âm thanh đập cửa điên cuồng cùng tiếng cười man rợ trong nhà.

“Đừng khách sáo.” Hạ Vân Từng nhún vai, lên xe rời đi. Thân phận của anh hơi nhạy cảm một chút, không thích hợp xuất hiện tại đây.

Băng Ngưng dựa vào vai Diệp Dịch Lỗi, ôm chặt lấy hắn, cũng may cô không nghe thấy âm thanh ghê rợn trong nhà. Hắn cọ nhẹ sườn mặt của mình vào cái trán lấm tấm mồ hôi của cô. “Không sao rồi.”

“Tổng giám đốc, bọn họ...

Nghe thấy tiếng xé rách quần áo cùng tiếng thét thê thảm của Điền Mộng Manh truyền ra, Văn Tuấn cảm thấy lạnh buốt sống lưng.

“Canh gác cửa cẩn thận vào.” Diệp Dịch Lỗi thong thả nói. “Chờ Điền tiểu thư hưởng thụ thoải mái xong xuôi rồi đem ba tên kia đến một chỗ kín đáo cho tôi.” Chuyện này đương nhiên vẫn chưa xong.

“Còn Điền...”

“Nếu Điền Mộng Manh muốn chụp ảnh đồi trụy thì giúp cô ta toại nguyện đi. Lưu lại chút kỷ niệm cho cô ta tự thưởng thức để cảnh cáo về sau nên biết điều một chút nếu không sẽ chết rất thê thảm.” Nói xong hắn ôm Băng Ngưng bước lên xe.

Nam Phong đứng một bên nghe mà cảm thấy gai cả người, khóe miệng cứng đờ. Anh xoa xoa bàn tay thừa nhận khí thế uy hiếp của Diệp Dịch Lỗi, cũng thầm nghĩ từ nay về sau không nên gây thù chuốc oán gì với thành phần nguy hiểm này nếu không sẽ thật thê thảm.

Sau cánh cửa kia truyền ra những tiếng gầm gừ rên rỉ dâm đãng của đàn ông cùng tiếng kêu thất thanh của cô gái. Văn Tuấn nhăn mặt lại, nhích ngưới đứng ra xa một chút…ôi…lại xa thêm chút nữa thì tốt hơn.

Diệp Dịch Lỗi ngồi ở hàng ghế sau, trước sau vẫn ôm chặt Băng Ngưng vào trong lòng chưa từng buông lỏng. Lúc này, cô bé đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của hắn. Hắn thích cô dựa dẫm vào mình như vậy. Choàng thêm áo cho cô, hắn hôn lên cái trán lấm tấm mồ hôi của cô gái. “Ngưng Nhi…anh sẽ không bao giờ để em gặp nguy hiểm nữa.”

***********************

Diệp Gia,

Băng Ngưng mất tích, trong nhà loạn hết cả lên. Lâm Thanh Âm không cần để ý hình tượng, mặc áo ngủ, lo lắng đừng trước cửa nhà. Bà khẩn trương xoa xoa hai bàn tay. ‘Không có gì…cầu mong không có chuyện gì xảy ra.’

“Chao ôi…” Diệp Thiệu Kỳ trào phúng. “Cảm động quá.”

Lâm Thanh Âm chán ghét nhìn kẻ luôn luôn quấy rối mình kia.

“Con gái bị bắt cóc làm mẹ đứng ngồi không yên…chậc chậc…thật là mẫu tử tình thâm.”

“Diệp Thiệu Kỳ, cô đi chỗ khác mà luyên thuyên. Bây giờ tôi tôi không còn tâm trạng nào, cô đừng chọc ngoáy nữa.” Lâm Thanh Âm lạnh lùng nói.

“Tôi chọc ngoáy khi nào?” Diệp Thiệu Kỳ cười nhạo. “Chị nghe thấy Dịch Lỗi hẹn Băng Ngưng đi ăn cơm liền giả vờ đau đầu, ép nó đi công chuyện giúp chị. Bây giờ Băng Ngưng xảy ra chuyện lại ở đó diễn kịch. Có khi nào chị đứng sau đạo diễn toàn bộ việc này không?”

“Cô đừng nói lung tung.” Lâm Thanh Âm nhíu mày.

“Đừng giả vờ nữa.” Diệp Thiệu Kỳ thong thả lấy di động ra, bật phần một đoạn phim lên, trong đó ghi lại rõ rang Lâm Thanh Âm nghe lén cuộc nói chuyện của Diệp Dịch Lỗi, sau đó còn gọi cho Điền Tuấn Nam nói xin lỗi thất hẹn và để Diệp Dịch Lỗi đi thay.

Nhìn thấy cái này, khuôn mặt của Lâm Thanh Âm thoáng chốc trắng bệch. ‘Tại sao lại thế này?’

“Chị bày mưu tính kế để Dịch Lỗi thất hẹn với Băng Ngưng rồi cho người bắt cóc con bé đúng không?” Diệp Thiệu Kỳ ngạo mạn giương mắt.

“Cô nói bậy bạ. “

“Thật ra tôi nói bậy hay không chả có nghĩa lý gì, quan trọng là cha và anh trai tôi có tin mấy lời này hay không?” Bà nói xong cười lạnh. “Chị hận Băng Ngưng là con gái của tình địch cũ nên trút giận lên con bé, bắt cóc nó phải không?”

Nghe đến đây, Lâm Thanh Âm kinh hãi sững cả người. ‘Làm sao cô ta biết được?’

“Chị sao có thể thật lòng yêu con gái của đại tình địch. Lâm Thanh Âm, tôi đi guốc trong bụng chị. Lần trước chị làm khó Điền Gia như vậy bề ngoài thì vì Băng Ngưng, cũng chỉ có con bé ngốc nghếch đó mới tin chị yêu thương nó, thật ra lại làm cho mấy người đó hận nó thấu xương.”

“Im đi!” Lâm Thanh Âm vội vàng chặn họng Diệp Thiệu Kỳ giống như bị nói trúng tim đen, đến hô hấp cũng thật cẩn thận.

“Về sau đối với tôi khách khí một chút.” Bà cười cười. “Chị dâu, chị cần nhịn một chút đi kẻo cái ngôi vị chính thất này cũng không giữ được đâu.” Bà lắc lắc đi động trong tay. “Biết điều một chút, nếu chọc tôi mất hứng thì toàn bộ Diệp Gia từ trên xuống dưới đều biết chuyện hay này.”

“Cô dám uy hiếp tôi!” Lâm Thanh Âm giận giữ

“Tôi muốn uy hiếp chị đấy thì đã làm sao.”

Hai người đang giương cung bạt kiếm thì bị đèn xa làm cho chói mắt. Chiếc xe dừng lại trong sân, thấy Diệp Dịch Lỗi đi ra, Lâm Thanh Âm vội vàng chạy lại đón.

“Dịch Lỗi, Ngưng Nhi sao rồi?” Lâm Thanh Âm run giọng hỏi, nhìn quần áo của cô dính đầy máu mà hô hấp chợt dừng lại. “Con bé...bị thương sao...có nặng hay không?”

“Mẹ...Ngưng Nhi không sao ạ.” Diệp Dịch Lỗi lắc đầu. “Không phải máu của cô ấy.”

Lâm Thanh Âm thở phào một hơi, ngay sau đó lại dựng cả người lên. “Con bị thương sao? Con...”

“Con đưa Ngưng Nhi lên phòng trước.” Trong ngữ điệu của hắn có ẩn chứa giận dữ, hẳn là không muốn nói thêm nữa. “Mẹ ạ!” Diệp Dịch Lỗi đi được mấy bước dừng lại. “Mẹ hẳn biết rõ hơn ai hết chuyện lần này có phần trách nhiệm của mẹ. Con mong mẹ đừng ỷ vào tình yêu của Ngưng Nhi dành cho mẹ mà làm những chuyện tổn thương cô ấy.” Hắn nói xong ôm Băng Ngưng đi vào biệt thự. Chỉ mình hắn có quyền tổn thương Băng Ngưng, bất kỳ ai cũng không thể cho dù là mẹ cũng vậy.

Lâm Thanh Âm bất động thật lâu ở chỗ cũ. Đây là...sao lại có thể như thế. Bà nắm chặt tay... ‘nó đang trách cứ mình sao? Vì Băng Ngưng?’ Bà lắc đầu, không thể tin điều này, không thể như thế.

“Chị dâu thân yêu, tự cầu nguyện cho mình không bị liên đới trong chuyện này đi.” Diệp Thiệu Kỳ đi qua người Lâm Thanh Âm vào nhà, còn cố tình đụng phải người khiến Lâm Thanh Âm hơi chao đảo.

“Chị dày công bày mưu tính kế chỉ sợ kết quả cuối cùng càng làm chồng và con chị rời xa hơn mà thôi. Tự chị lo cho mình đi.”

Cả người Lâm Thanh Âm cứng đờ, tầm mắt dường như mơ hồ. Vì sao lại thành ra thế này. Đứng bất động một lúc lâu, bà không tin mọi chuyện lại mất kiểm soát thành ra nghiêm trọng đến vậy. Bà không nghĩ Dịch Lỗi thất hẹn, không nghĩ đến việc bắt cóc. Hiện giờ con trai thì trách móc bà, bên cạnh còn có ả hồ ly Diệp Thiệu Kỳ uy hiếp. Cô ta nhất định không bỏ qua nhược điểm trí mạng này của bà, đây là uy thế không nhỏ của cô ta. Không thể như vậy...bà vất vả mấy chục năm mới có thành quả như ngày hôm nay, không thể dễ dảng mất đi như vậy được. Bà sẽ không để ai uy hiếp được mình...nhất định không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.