Cô mơ hồ cảm nhận ánh mắt sắc bén chiếu vào mình, choàng tỉnh dậy.
“Không lẽ ánh mắt của anh thực sự mãnh liệt đến nỗi lay tỉnh được em sao?” Lưu Duệ Hàng khoanh tay đứng nhìn Băng Ngưng, trong đầu thầm tán thưởng. ‘Cô bé này càng ngày càng xinh đẹp mê người.’
“Em chào anh!” Giọng nói của cô vẫn hơi khàn khàn.
“Sáng sớm hôm nay, anh nghe mẹ nói tối qua em bị bắt cóc, sốt ruột quá nên chạy về đây thăm em. Em xem anh họ của em quan tâm em đến nhường nào.” Hắn tiến gần đến. “Có bị làm sao không?”
“Không sao cả, cảm ơn anh ạ.” Băng Ngưng bất giác tránh đi nhưng bị hắn giữ lại.
“Anh cũng không ăn thịt em, việc gì phải sợ như thế mỗi lần nhìn thấy anh. Cô bé à, em có biết em càng như thế càng kích thích anh trêu đùa em.” Trong lúc nói, bàn tay hắn vẫn nắm chặt tay cô nhưng không cử động thêm. Chuyện xảy ra hai năm trước tuy Lâm Thanh Âm che giấu rất kỹ nhưng hắn vẫn ít nhiều biết được. Một cô gái bị bọn bất lương bắt cóc không cần nghĩ ngợi nhiều cũng biết đã phát sinh chuyện gì. Vừa mới xong Diệp Dịch Lỗi giận dữ đi ra hẳn là vì chuyện bắt cóc kích thích.
“Không phải đâu ạ.” Băng Ngưng lắc đầu nhưng cơ thể vẫn không nhịn được run run.
Lưu Duệ Hàng ngồi xuống mép giường đánh giá cô gái trước mặt. Gần đây tâm trạng của cô ngày càng nặng nề, ngay cả hắn đùa giỡn cũng không để ý tới. “Vì sao em luôn nhìn người tốt thành kẻ xấu và ngược lại.” Ngón tay thon dài của hắn mơn trớn cổ tay vẫn còn vết dây trói của cô khiến cô thở hơi gấp gáp. “Tuy rằng anh hay phiền nhiễu trêu chọc em nhưng anh chưa hề làm gì quá đáng phải không nào?”
Băng Ngưng trầm mặc nhưng ánh mắt biết nói đã thể hiện tất cả. ‘Người tốt? Anh sao?’
“Đừng chỉ nhìn vào bề ngoài mà vội vã quy kết ai đó là người xấu.” Hắn nói xong thả tay cô ra. Chuyện ngày hôm qua mẹ đã nói với hắn không sót chữ nào. Từ lâu hắn đã nghi ngờ Lâm Thanh Âm có âm mưu gì đó, bây giờ đã có thể khẳng định chắc chắn. Không thể ngờ Lạc Gia và Diệp Gia lại có mối nhân duyên sâu xa như thế, không, phải nói là nghiệt duyên. “Nhìn nhận sự việc không nên chỉ thấy mặt ngoài nếu không người chịu thiệt thòi là chính em...”
****************
Tại một nhà kho cũ kỹ hẻo lánh, cửa ra vào mở rộng đón ánh mặt trời ấm ấp chiếu vào. Dưới sàn nhà, ba thân hình bị đánh đến nỗi máu thịt lẫn lộn, không nhìn ra hình dạng thế nào nữa. Những vết bầm dập đang sợ phủ kín cả cơ thể khiến bọn chúng đau đớn mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt. Diệp Dịch Lỗi vẫn nhàn nhã đứng một bên xem ba tên lưu manh đang khổ sở rên đau. Hắn không ngờ ba kẻ này lại biết người họ Hứa kia. Lắc lắc cổ tay cho đỡ tê mỏi, vận động kịch liệt khiến vết thương trong lòng bàn tay lại chảy máu. Hắn tháo caravat ra quấn lấy tay mình.
“Chúng tôi biết sai rồi! Không dám nữa ạ.” Lúc này trên người bọn chúng chỉ mặc độc một cái quần nhỏ che đậy hạ thể, cứ thế nằm phơi ra trước mặt một đám người khiến chúng cảm thấy sợ hãi nhưng không có cách nào cải thiện hiện trạng. Mấy tên này đã thực sự cảm nhận thế nào là muốn sống không được muốn chết không xong, vô cùng khổ sở. Trong lòng cả ba gã đều vô cùng hối hận, không nên vì hám một chút tiền mà để bây giờ rơi vào bước đường này.
“Quá chậm” Diệp Dịch Lỗi bình thản phun ra hai tiếng không đầu không cuối. “Thằng nào ra tay trước?” Hắn ngồi xổm xuống, nắm lấy tóc của một gã. “Là mày sao?”
“Không, không phải tôi.” Gã rưng rưng cầu xin. “Chúng tôi thực sự chưa kịp làm gì cả...Á....AAAAAAAAA” Không kịp nói nốt mà thét chói tai.
“Chưa kịp?” Diệp Dịch Lỗi cười. “Nếu kịp thì chúng mày định làm gì cô ấy?” Tay hắn càng dùng sức, gân xanh lộ rõ. “Làm gì?”
“Không ạ, không muốn làm gì cả.” Gã đầu đỏ đau đến vặn vẹo cả khuôn mặt. “Thật dự không làm gì hết.” Hắn sợ đến vãi cả ra. “Cầu xin ngài tha cho chúng tôi. Chúng tôi có mắt như mù, quả thật không biết cô ấy là người của ngài.”
Biểu tình của Diệp Dịch Lỗi vẫn thản nhiên tựa như không hề tức giận nhưng càng như vậy càng khiến mấy tên lưu manh sợ mất mật.
“Không phải người của tao thì bọn mày có thể hãm hại sao?”
“Không phải...không dám ạ.” Vừa nhận ra mình lỡ lời, gã vội vàng sửa miệng. “Là đứa con gái họ Điền thuê chúng tôi.”
“Đúng! Đúng vậy...là con đàn bà đó tìm chúng tôi.” Một gã cố sức quỳ rạp trên đất. “Xin ngài tha cho chúng tôi một lần, từ nay về sau không dám làm bậy nữa.”
Diệp Dịch Lỗi không hề tỏ ra thỏa hiệp. “Tha?” Hắn nhíu mày. “Lúc Ngưng Nhi của tao cũng cầu xin chúng mày, có thằng nào tha cho cô ấy không? Không!” Dập mạnh đầu tên tóc đỏ xuống đất, sau đó hắn dùng đế giày nghiến lên bàn tay phải của gã. “Đêm qua mày là người xé quần áo của cô ấy sao?” Vừa hỏi vừa tăng thêm lực giẫm.
“Nhớ cho kỹ đây là do Điền Mộng Mạnh ban cho chúng mày.” Diệp Dịch Lỗi “có lòng tốt” nhắc nhở, rồi nắm lấy cổ tay gã bẻ gập ra đằng sau.
Gã côn đồ tóc đỏ bị bẻ gãy tay đau đến mất tri giác, há hốc mồm ra nhưng không kêu được tiếng nào, bên dưới đã chảy ra bãi nước.
Hắn rút từ trong túi ra mấy tờ chi phiếu ném trên người mấy tên đó. “Chúng mày tốt hơn hết nên xéo khỏi tầm mắt của tao. Đừng để tao nhìn thấy bọn mày lần nào nữa nếu không kết cục sẽ không đơn giản thế này. Rõ chưa?”
“Dạ, rõ rồi rõ rồi. Chúng tôi lập tức biến.” Bị hành hạ mấy giờ, bọn chúng đã suy kiệt đến mức không đứng dậy nổi.
Xong xuôi, Diệp Dịch Lỗi mới từ từ nhìn tới một gã đàn ông đã sợ nhũn như chi chi ở ngoài cửa. Người này không phải ai khác chính là gã họ Hứa mà bọn hắn cất công tìm kiếm lâu nay.
“Dẫn hắn đi.” Diệp Dịch Lỗi ra lệnh.
“Diệp thiếu gia, tôi đã nói hết những gì mình biết rồi. Ngài thả tôi ra đi.” Gã hèn mọn dập đầu. “Tôi không dám nữa.”
“Tao đã nói là quá chậm rồi không phải sao? Tao mang mày đi gặp một người.” Hắn cười nhẹ nhàng vô hại nhưng chỉ những hai biết hắn mới hiểu nụ cười này nguy hiểm tới mức nào.
***************
Điền Mộng Manh tỉnh dậy giữa đống hỗn độn bẩn thỉu, cả người đau như bị nghiền nát. Ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà cũ nát, khổ sở quên cả khóc. Lết tấm thân tàn tạ hướng tới chỗ túi xách. Vừa cử động một cái, đau đớn ập tới, hạ thể như bị xé rách. Ả cố tình đầu tư mua loại thuốc kích dục mạnh nhất, thật không ngờ cuối cùng tra tấn dã man lại đổ hết lên người mình. Bàn tay run rẩy ấn di động gọi cho Điền Mộng Phỉ, một lúc lâu mới có người nghe máy.
“A lô.” Giọng nói lạnh nhạt của Điền Mộng Phỉ phát ra.
“Chị ơi, là em. Chị mau cứu em...” Điền Mộng Manh yếu ớt khóc lóc.
Điền Mộng Phỉ ngẩn người, chuyện ả lo lắng đã xảy ra. Đêm qua ả không tài nào ngủ được, cả người bất an. Điền Mộng Manh cả đêm không về chứng tỏ nó đã ra tay và kết quả là thảm bại. ‘Dựa vào sự việc lần trước thì Diệp Dịch Lỗi rất quan tâm đến Lạc Băng Ngưng, tất nhiên anh ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào liên quan dù ít hay nhiều.’ Bây giờ ả phủi mông phủ nhận quan hệ với Điền Mộng Manh còn không kịp, làm sao giúp con nhỏ vô dụng đó được. Nghĩ đến đây, ả dập luôn điện thoại, đứng dậy đi vòng vòng trong phòng, tâm trạng vô cùng lo sợ. ‘Đúng là đồ vô dụng, lãng phí của mình nhiều tiền như thế mà chả làm nên trò trống gì. Đến một con bé mà không xử lý được.’ Cầu mong Diệp Dịch Lỗi đừng nghi ngờ ả đứng sau giật dây.
Chuông điện thoại lại vang lên, nhìn vào cái tên hiện lên trên màn hình di động, ả giật thót cả người. Là Diệp Dịch Lỗi! Hắn chưa từng chủ động gọi điện cho ả, bây giờ đột nhiên liên lạc vì việc gì? Nghe hay không nghe? Không nghe hay nghe? Ả rối tung rối mù cả lên, cuối cùng vẫn quyết định trả lời.
“Dạ em nghe, anh Dịch.” Ả ngọt ngào. “Em đang tắm.” Ả cố tình giải thích vì sao lâu như thế mới nghe máy. “Sao tự dưng lại gọi cho em thế?” Cố làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, mặc dù trong lòng thừa biết hắn đến đây làm gì nhưng vẫn cố hỏi. Ả tự trấn an mình. ‘Điền Mông Phỉ, mày không làm gì cả. Mày không liên quan. Mọi việc là do Điền Mộng Manh bày ra, tất cả do nó làm.’
“Mở cửa.”
“Ơ...” Điền Mộng Manh kinh hãi. “À...được, đợi em.” Ngắt điện thoại đi đến cửa, cả người ả đã đẫm mồ hôi.
Mở cửa ra, thấy Diệp Dịch Lỗi, ả cười thật ngọt ngào. “Anh Dịch.” Ả giống như ngày thường, tiến đến ôm cánh tay của hắn. “Sao anh lại đến đây. Đột ngột quá, chả gọi điện báo trước cho em.”
“Nhớ em mà.” Hắn cười thật ôn hòa, bước vào trong phòng.
“Anh sao thế?” Ả quên cả đóng cửa, theo chân hắn bước vào trong.
“Đã nói rồi, đến gặp em.” Hắn quay người lại. “Sao em bảo đang tắm?” Hắn nhìn một thân khô ráo của ả.
“...” Nói dối vị vạch trần, ả lắp bắp không nói lên lời. “Anh...em...”
“Em gái của em đâu rồi?” Hăn hỏi.
“Hả? Cái gì cơ?” Ả khó khăn nuốt nước miếng. “Anh nhớ nhầm hay sao? Em làm gì có em gái?” Ả nhanh chóng phủ nhận quan hệ.
“Nếu em đã nói không có em gái thế thì bất kể anh làm gì Điền Mộng Manh cũng không tính là không nể mặt Điền Gia phải không?”
“...” Hắn nói đông nói tây một hồi khiến ả càng bối rối không nói lên lời.
“Em có biết anh ghét nhất bị người khác lừa. Em không lừa gạt anh chuyện gì đúng không?”
“Ớ...tất nhiên rồi.” Ả chột dạ. “Anh muốn nói gì? Có chuyện gì sao?”
“Cũng không có gì.” Hắn ngồi xuống sô pha. “Chỉ là gặp được một người quen cũ của em thôi.” Hắn nói xong vỗ vỗ tay, ngay lập tức Văn Tuấn cùng vài người lôi gã họ Hứa kia vào. Vừa nhìn thấy người kia, Điền Mộng Phỉ đã ngã vật xuống ghế, run lẩy bẩy.
Gã kia đã bị đánh cho nhừ tử, không nhấc nổi mình dậy chỉ có thể quỳ rạp xuống đất. Gã hối hận không thôi đã nói những lời kia. Bây giờ thì muộn rồi, có hối hận cũng không kịp nữa.
“Anh Dịch...” Điền Mộng Phỉ run run. ‘Đã cho người xử lý gã rồi mà, sao lại thế này.’ “Em...”
“Bà chị...cứu em.” Thấy Điền Mộng Phỉ, gã như nhìn thấy phao cứu sinh giữa lúc chết đuối.
“Anh...anh là ai? Tôi không biết anh.” Điền Mộng Phỉ chối biến. “Anh Dịch, người này là ai?” Mặc dù cố gắng áp chế, nhưng giọng nói run run đã tố cáo ả.
“Đây là kẻ đã bịa chuyện dối trá, sỉ nhục hãm hại Ngưng Nhi, em nói xem...có nên giáo huấn hay không?”
Điền Mộng Phỉ nhắm mắt hít vào một hơi, tiêu rồi. “Anh Dịch, anh hãy tin em. Em không biết người này.”
“Em nói...em không biết người này thì mọi chuyện xong xuôi sao?” Diệp Dịch Lỗi ôm cánh tay nhìn Điền Mộng Phỉ. “Hay là thử diễn tập lại những gì gã nói xem sao?”