Cúp máy trong bực tức, tôi phát hỏa khi nhìn căn phòng. Mở laptop ra, tôi đặt mua “một số” đồ cần thiết để thiết kế lại căn phòng HỒNG này.
***4 tiếng sau****
Tự hào ngắm nhìn thành quả của mình, tôi cảm thấy thấy thấy thật thoải mái. Cái đám màu hồng kia đã bị tôi cho bay vào vũ trụ (thật ra tôi làm từ thiện cho mấy trại mồ côi), căn phòng đã được sơn màu tôi thích - Đen & trắng. Trông nó hơi....ừm...lạnh lẽo nhưng tôi thích. Nãy giờ mải dọn phòng nên tôi quên mất là....từ trưa đến giờ mình chưa ăn gì cả huhu. Vội vàng thay quần áo đồng phục ra, tôi phi như bay đến nhà bếp. Ba tôi đang ở đó, thản nhiên ăn bữa tối. Tôi tức xì khói vì ba ăn mảnh, không gọi tôi xuống huhu
-Thôi, con không cần phải giở cái bộ mặt méo không thể méo hơn đó ra đâu, ba tưởng con đang dọn phòng nên không gọi con xuống. Đồ ăn ở kia kìa, ra ăn đi cô nương_ Ba tôi trêu chọc tui a
-Vângggggg
Nói rồi, tôi lao vào ăn như bị bỏ đói 10 năm vậy
-Ăn từ từ thôi, tí nữa ta còn đón tiếp nhà thông gia nữ...
”PHỤT” _và đống đồ ăn trong miệng tôi đã “an toàn hạ cánh” ở....trên mặt ba tôi
-Ups, con xin lỗi ba nha
Ba tôi cố kìm cơn bão trong lòng, vuốt vuốt cái mặt dính đầy cơm, ông nói:
-Con lên phòng chuẩn bị chu đáo vào, tí nữa họ sẽ đến. Nhớ là phải MẶC VÁY
-Ba, phải mặc váy sao?_ Tôi từ nhỏ là đã ghét mặc váy, cực ghét luôn
-PHẢI MẶC
Rồi ông bỏ mặc tôi bơ vơ ở đấy mà đi lên lầu
***1 tiếng sau***
Sau khi chọn đi chọn lại, chọn tới chọn lui, tôi cũng chọn được một bộ váy khá ưng ý. Nó là một cái váy màu trắng, xung quanh có viền bằng những hạt kim cương, nhấn nhá bằng một chiếc nơ màu đen ở phần eo. Khá đơn giản nhưng lại toát lên vẻ trong sáng ở tôi (nhưng tôi vẫn ghét mặc váy)
Lúc tôi bước xuống thì gia đình thông gia cg vừa đến
-Ôi!Chào cháu, cháu là Mai phải không?Cháu càng lớn càng xinh ra đó nha_ Một người phụ nữ sang trọng, quý phái nói với tôi
-Dạ vâng, cháu chào bác_ Tôi rặn ra một nụ cười tươi nhất có thể
-Kìa Phong,chào chị đi_ Bà ấy nói với 1 thằng bé đứng phía sau. Và lần này tôi thật sự bị sốc. Nó phải xếp vào hàng nam thần chứ chả chơi. Nếu hình dung của tôi trước lúc gặp nó là mấy thằng công tử nhỏ tuổi quậy phá, béo ụch ịch (thông cảm, tôi là tín đồ của ngôn tình mà) thì bây giờ ý nghĩ ấy đã bị tôi vùi dập nát không còn dấu tích.
Nhóc ấy có làn da trắng như con gái, mắt xếch nhưng có lẽ còn bé nên những nét đẹp chưa phơi bày. Điều đáng hận nhất là nó nhỏ hơn tôi 5 tuổi (tức nó 13 tuổi) mà nó đã....cao gần bằng tôi huhu (Tôi cao chưa đến mét 60) . Tạm gác mấy cái suy nghĩ này lại, tôi nhìn thấy nó mà sao wen wen, ...ừm....À, nó chính là thằng nhóc vô duyên hôm bữa đâm vào mình a~TỨC TỨC
-Chào_ Cái mồm vàng ngọc của nó cũng đã mở ra. Nếu hôm bữa không gặp nó chắc tôi nghĩ nó bị câm quá
-Chào em_ Tôi cười méo xệch để đáp lại
Sau đó 2 gia đình chào hỏi nhau, ba tôi kể 1 đống thứ về tôi trừ việc tôi là sát thủ. Huyên thuyên 1 hồi mọi người mới chịu vào bàn ngồi ăn. Tôi căn bản là đã ăn trước nên giờ không đói
”RINH RINH RINH”_ Tiếng chuông điện thoại reo lên, tôi thầm cảm ơn ai đã gọi đúng lúc như vậy
-Ba, con có điện thoại, con xin phép_ Tôi nói lại 1 câu vs ba rồi đi ra vườn
Khi tôi đi, tên nhóc kia cũng lẽo đẽo đi theo
***Ở ngoài vườn***
-Alo
-MAIIIIIIIII, CHÚC MỪNG_Cái con này, suốt ngày hét vào tai tôi. Chắc mai tôi phải đi khám tai thôi.
-Chúc cái con khỉ, tớ đang bị vướng vào một chuyện đây này
-Chuyện gì mặc kệ cậu, chuyện quan trọng ở đây : CÁI TÊN NỮ VƯƠNG KHÁT MÁU CỦA CẬU ĐÃ ĐƯỢC ĐỨNG ĐẦU TG BÓNG ĐÊM
”Đoàng đoàng”_ Tiếng sét đánh ngang cái tai của tôi
-Cậu...cậu nói sao? Làm....làm sao có...thể?_ Nếu các bạn đang nghĩ tôi vui thì dẹp ngay ý nghĩ đó đi, tôi đang sợ. Kẻ đứng đầu tg đêm sẽ luôn luôn bị truy lùng để thách đấu, nếu thua hoặc từ chối sẽ bị mang danh là “Kẻ sợ hãi” và người chiến thắng sẽ là người đứng đầu tg đêm tiếp theo. Những “Kẻ sợ hãi” trong thế giới đêm sẽ bị coi là rác rưởi và hầu hết những ai có danh này đều không sống quá 1 tuần kể từ ngày phong danh. Vậy nên, kẻ đứng đầu tg đêm buộc phải đấu và phải thắng bằng mọi giá, mọi lời thách đấu từ đấu kiếm, đấu võ , đua xe...vv..đều phải đồng ý. Cách duy nhất để thoát chính là đừng để kẻ thách đấu tìm thấy để gửi lời.
-Mình nói: CẬU LÀ KẺ ĐỨNG ĐẦU TG ĐÊM
-Nghe mình nói này, dùng quyền lực của Rose để che dấu mình bằng mọi giá, nếu cần thì thêm Moon ( công ty của tôi thành lập) vào. TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐỂ AI TÌM RA MÌNH
-Ok ok, mình đã thu xếp ổn thỏa rồi, đừng lo. Mà chuyện xem mắt như thế nào rồi?
-Nó kém tớ 5 tuổi, xem mắt 1 đứa nhóc 13 tuổi đó nha. HUHU Thư ơi
-PHÌ... HAHHAHAHHA
-CÒN CƯỜI?
-Khụ, xin lỗi. Tả thử ngoại hình xem nào
-Mắt xếch, ngầu, tóm lại là đẹp_ Tôi tự nhiên cảm thấy dễ chịu khi nói đến nó, Trời, tôi bị sao vậy?Bình tĩnh
-Chà chà, lần đầu tiên cậu khen người khác đẹp đó nha, hay là...
-KHÔNG PHẢI, ngày kia tớ đính hôn, cậu và bang Rose sẽ....như thế.....như thế....Và Ok?
-ĐƯỢC, bye nha
-bye bye
》》》》》》》End chap》》》》》》》》
Xin lỗi mọi người nha vì ra chap hơi chậm
Quyết tâm tối nay sẽ đăng thêm chap nữa