Chỉ Ôn Nhu Mình Em Hạ Thiên

Chương 21: Chương 21: Ngây thơ chiến đấu . . .






Cuộc họp thứ hai thường kỳ đặc biệt dài, lúc kết thúc đã tới gần giữa trưa, trở lại văn phòng cô vừa mới chuẩn bị gọi Tống Dĩnh đi ăn cơm, Phùng Tô Xuyên từ bên ngoài tiến đến mặt không biểu tình lướt qua họ liếc mắt một cái, nói “10 phút sau tại văn phòng B3 mở hội nghị ngành.”

Cô chỉ nhìn hắn một cái liền cúi đầu, chờ hắn vào văn phòng mới ngậm miệng bắt đầu sửa sang lại tư liệu.

Thời điểm họp, dựa theo lệ cũ những người khác báo cáo công việc tuần trước, cô sau cùng, bởi vì có chút chột dạ cô không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn, mà Phùng Tô Xuyên bày một dáng bộ nét mặt co quắp tê liệt , thần sắc có chút căng thẳng, thỉnh thoảng một chút nhíu mày, cô nghĩ đến một từ , không giận mà uy!

Đến phiên cô , cô đè ép an ủi mới mở miệng “Đầu tuần trả giá sáu hạng mục, trong đó bốn cái tiến vào đợt thứ hai, hai cái bởi vì giá cả rất cao bị trực tiếp đào thải, tiến vào đợt thứ hai tương đối nắm chắc chính là hai nhà xây dựng Bosch và BMW.”

Phùng Tô Xuyên trầm mặc vài giây xem cô có chút nghiêm túc nói “SMIC* Thượng Hải công trình dự toán cùng hạch toán thành phẩm chênh lệch 3%, là nguyên nhân gì?”

[Semiconductor Manufacturing International Corporation ("SMIC"; NYSE: SMI; SEHK: 981) là một trong những xưởng đúc bán dẫn hàng đầu thế giới và các xưởng đúc lớn nhất và tiên tiến nhất ở Trung Quốc, cung cấp mạch tích hợp (IC) đúc và dịch vụ công nghệ tại 0,35 -micron đến 40 nanomet. Có trụ sở tại Thượng Hải, Trung Quốc, SMIC có một cơ sở chế tạo wafer 300mm (fab) và 200mm mega-fab tại Thượng Hải, một 300mm mega-fab ở Bắc Kinh, một fab 200mm ở Thiên Tân, và một dự án fab 200mm được phát triển ở Thâm Quyến. SMIC cũng có dịch vụ khách hàng và văn phòng tiếp thị ở Mỹ, châu Âu, Nhật Bản và Đài Loan, và một văn phòng đại diện tại Hồng Kông.]

Cô sững người một lúc, dự án này bởi vì chu kỳ đấu thầu quá lâu, báo giá ban đầu của giá thu mua nguyên liệu và bây giờ không có một sự khác biệt nhỏ, cô đã làm việc hết sức trong các cuộc đàm phán, nhưng vẫn cao hơn so với chi phí ban đầu, , tình huống này hắn biết, cho biết tuần trước để nói chuyện bây giờ giá đã không được dễ dàng, và bây giờ khi cuộc họp cố tình chỉ ra, vì vậy cô rất nghi ngờ ý định của mình.

Cô hắng giọng một cái nói “Việc này em tuần trước đã báo cáo qua, phần lớn là do giá thép gây ra, còn có một phần là bởi vì kỳ hạn công trình chúng ta tương đối cấp bách, xưởng cần gấp, đã làm gia tăng phí tổn.”

Phùng Tô Xuyên xem cô mặt không biểu tình nói “Bốn năm trước cô vào công ty tôi đã nói qua, tất cả báo cáo phải có mấy văn bản cái gì đó cho tôi, tôi mỗi ngày xử lý sự tình rất nhiều, nếu như mỗi người cũng giống như cô chỉ là miệng nói với tôi, đều cần tôi nhớ kỹ lời mà nói…, công việc của tôi cũng không cần làm.”

Cô cảm thấy mặt nóng lên, cắn cắn bờ môi nhìn hắn phản bác “Thứ Sáu tuần trước mới xác định tất cả giá cả, em sẽ mau chóng cho anh một báo cáo kỹ càng.”

Phùng Tô Xuyên nhìn cô liếc mắt một cái, sau đó quay đầu mặt hướng những người khác nói “Tôi nhớ tất cả các cuộc họp tôi đã nhấn mạnh nút thời gian, thời gian chính xác là những gì tôi muốn, không phải ngay lập tức, mau chóng như vậy không có chút ý nghĩa nào.” Nói xong hắn lại chuyển hướng cô “Hạ chủ quản, có thể cho tôi một thời gian xác thực không?”

Chứng kiến những người khác là một bộ thần sắc bất khả tư nghị*, cô rất không tiền đồ hốc mắt đỏ lên, cũng có thể cảm giác được nước mắt đang ở bên trong đảo quanh, cô ngửa đầu nhìn hắn cố gắng khống chế thanh âm của mình nói “Trước 3h chiều.”

[*bất khả tư nghị: không thể tin được]

Phùng Tô Xuyên cúi đầu tránh đi tầm mắt của cô đứng lên nói “Tốt, tan họp!”

Hắn sau khi rời đi cô cũng đứng lên, không để ý đến những người khác ánh mắt đồng tình đi ra ngoài.

Trở lại văn phòng, Phùng Tô Xuyên đã ngồi ở sau bàn công tác, nghe được động tĩnh hắn xuyên thấu qua thủy tinh ngăn cách nhìn lại, chỗ ngồi của cô cùng hắn trong lúc đó chỉ có như vậy, một cái thủy tinh ngăn cách, cô có thể rõ ràng thấy nét mặt của hắn, trước sau như một lãnh đạm, nhìn không ra chút nào tâm tình chấn động.

Cô mặt không biểu tình buông xuống cặp văn kiện, cầm phiếu cơm rời đi, tầm mắt của hai người không có bất kỳ giao hội.

Trong phòng ăn đã không có người, cô chọn hai phần rau dưa nửa phần cơm tìm chỗ vắng vẻ ngồi xuống.

Lần đầu tiên cô cảm thấy Phùng Tô Xuyên đúng là ngây thơ như vậy , không ngờ dùng phương thức như vậy khiến cô khó chịu nổi, không nói đến cô dầu gì cũng là một chủ quản, cô theo hắn bốn năm, cũng không trả lời quá phận, cho dù hắn xem cô không vừa mắt muốn khó xử cô, cũng không nên để cho cô xấu mặt trước đồng nghiệp khác, tại công ty lớn mỗi một bước đều cẩn thận từng li từng tí, bốn năm nay, cô ở bên cạnh hắn, trên công tác cẩn trọng, cùng đồng nghiệp ở chung rất chân thành mà đối đãi, hiện tại, cũng bởi vì hắn tâm tư đố kị, cô rất vinh hạnh trở thành đối tượng thảo luận rảnh rỗi của mọi người.

Hoàn toàn không muốn ăn, cô gạt mấy cọng rau cải bưng đĩa ăn đứng dậy, cảm giác có người tới gần, ngẩng đầu đối diện ánh mắt Ôn Hi Thừa mỉm cười, trong lòng của cô căng thẳng, hốc mắt lại bắt đầu nóng lên.

Ôn Hi Thừa rõ ràng sững sờ, sau đó liền ngồi đối diện cô, lo lắng hỏi “Làm sao vậy?”

Cô lắc đầu, nước mắt thuận thế rơi xuống, vội vàng lấy mu bàn tay xoa xoa nói “Không có việc gì, làm sao anh lại muộn mới đến ăn cơm?”

Ôn Hi Thừa không có trả lời vấn đề của cô, rút ra tờ giấy lau đưa cho cô, ôn nhu nói “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Lau nước mắt, vẫn là lắc đầu, cảm thấy rất uể oải, vì Phùng Tô Xuyên quá phận cũng vì nhu nhược của mình.

“Các người cãi nhau?” Ôn Hi Thừa cúi đầu hỏi cô.

Cô thở dài “Cũng không tính, người kia làm sao có thể theo em cãi nhau, nhiều lắm là xem như chiến tranh lạnh đi.”

“Vì cái gì? Thứ bảy còn rất tốt mà?”

“Bởi vì thứ bảy gặp mặt, trước chưa cùng hắn nói qua chuyện em và anh, tóm lại chính là rất phiền toái.”

Ôn Hi Thừa ngước mắt nhìn cô, lông mi thật dài rung động hai cái sau nói thật nhỏ “Cần anh giải thích một chút không?”

Cô nhìn anh lắc đầu, tâm tê rần, tuy rằng anh đáy mắt đau xót thoáng qua tức thì, nhưng vẫn là bị cô bắt được, sau đó cô mới ý thức tới họ đang đàm luận cái gì.

Nhìn anh cố gắng duy trì dáng tươi cười lại càng ngày càng tái nhợt, cô có ý muốn xúc động cho chính mình cái tát, cô tại sao có thể như thế thản nhiên cùng anh phàn nàn chuyện giữa cô cùng Phùng Tô Xuyên, cô thề lần này tuyệt đối không phải là tiềm thức muốn trừng phạt anh, mà là cực kỳ tự nhiên đem anh trở thành một bằng hữu có thể giãi bày tâm sự.

Sau đó cô cũng cảm giác được một hồi bi ai, cô vậy mà thật sự có thể làm anh coi thành huynh đệ, vậy có phải cũng liền nói rõ, cô đối với tình cảm của anh đã triệt để biến chất, họ thật sự rốt cuộc trở về không được!

Một lần nữa trở lại văn phòng, Phùng Tô Xuyên vừa vặn từ bên ngoài tiến đến, nhìn cô, sắc mặt của hắn so với trước còn âm trầm hơn, hai con mắt híp lại đánh giá cô trong chốc lát, nói “Hai giờ rưỡi anh bận phải đi ra ngoài, hy vọng em hoàn thành trước lúc ấy cho anh.”

Cô nhìn đồng hồ một chút, nhìn thẳng hắn vài giây, cực kỳ bình tĩnh mở miệng “Được.”

Bốn năm năng lực làm việc đây không phải là dựa vào gió thổi ra , không tới hai giờ cô liền đem trọn báo cáo tốt đặt ở trên bàn làm việc của hắn.

Cô thấy hắn như cũ là mặt bộ bài tú-lơ-khơ, có chút lãnh đạm nói “Không vấn đề gì khác…, em ra ngoài.”

Hắn ngước mắt nhìn cô, ánh mắt u ám thâm trầm, một lát sau nói “Mới vừa gửi cho em thông báo, sáng mai đấu thầu, danh sách còn chưa tới, em có thể sắp xếp liên lạc với PHÒNG THIẾT KẾ giục bọn họ mau chóng cho ra số lượng.”

Hắn nói đến “Phòng thiết kế” cố ý nhấn mạnh.

Cô cong khóe miệng nói “Em sẽ cùng ÔN QUẢN LÝ liên lạc!”

Ôn quản lý ba chữ cô cũng nói rất nặng, chứng kiến sắc mặt của hắn lập tức căng cứng, đáy mắt ẩn hàm tức giận, cô ngẩng đầu mở cửa rời đi!

Hay nói giỡn, ở công ty, thủ hạ dưới trướng lão đại phúc hắc nhất làm bốn năm, nghĩ cô ăn cơm khô sao? !

Hai giờ rưỡi, Phùng Tô Xuyên lúc đi ra văn phòng, như cũ mặt đen, đi ngang qua bàn cô làm việc hắn dừng lại một chút, như là nói ra suy nghĩ của mình, cô ngẩng đầu, trừng mắt một đôi mắt to vô tội nhìn vào hắn, một lát sau, hắn nghiêng đầu vẻ mặt tối tăm phiền muộn rời đi.

Nhìn hắn sau khi đi ra, tâm tình cô rất thoải mái đem status MSN đổi thành: hiệp một, Hạ Thiên toàn thắng!

Không đầy một lát cô liền cho thu được một đống lớn “Quan tâm” .

【 thế nào, lão đại cô có đặc biệt “vui vẻ” không? 】

【 cụ thể nói một chút đi à? 】

【 tôi mới vừa trong thang máy chứng kiến Phùng đẹp trai rồi, cà- vạt đều giật xuống, Hạ Thiên, vậy mới tốt chứ! 】



Không tệ, cô cùng Phùng Tô Xuyên chiến tranh đã hấp dẫn chú ý toàn bộ công ty, tất cả mọi người duỗi dài cổ chờ đợi hai người giao phong kịch liệt, cô hiện tại chỉ có thể may mắn không có người biết rõ tình cảm lưu luyến của họ, nếu không việc này oanh động tuyệt đối so với ban đầu biết được trợ lý phòng thị trường là tiểu tình nhân tổng giám đốc bảo dưỡng còn muốn sốc hơn !

Trong một đống tin nhắn, cô lật ra tin của Lưu Ny Ức, nó đã cho cô hai chữ 【 ngây thơ! 】(chuẩn rồi, thế mới đích thực là bạn thân =]])

Mà Ôn Hi Thừa nói rất đúng 【tâm tình tốt hơn một chút rồi? 】

Đây là đồng nghiệp cùng bằng hữu khác nhau.

Nhìn chằm chằm hai câu này trong chốc lát, cô đem status sửa lại như cũ.

Trả lời Lưu Ny Ức【 tao cũng cảm thấy thế! 】

Đối với Ôn Hi Thừa nói 【 khá hơn rồi, cảm ơn. 】

Hai người bọn họ đều không có để ý cô, đem khung nói chuyện với người khác tắt đi, MSN thiết lập thành bận rộn , lại một lần nữa cảm thán, Phùng Tô Xuyên đích thật là nhân vật lợi hại, bái hắn ban tặng cô chỉ số thông minh thật sự thành số âm!

Trước khi tan làm, cô nhận được tin nhắn của Ôn Hi Thừa, số lượng dự án danh sách trước so với cô đoán trước thời gian gửi tới đây, đơn giản tra nhìn một chút, không có nhãn hiệu đặc thù, đem đơn tuần giá phát sau khi rời khỏi đây, cô bắt đầu điền giá.

6:30 những người khác tan việc, Phùng Tô Xuyên vẫn chưa về, cô mở nhạc, bật hai đèn, lúc xoay người thấy cửa phòng làm việc xuất hiện một bóng dáng.

Trong lòng của cô lướt qua một tia ấm áp, cười cười nói “Tan làm?”

Ôn Hi Thừa đi tới trong tay mang theo một cái túi, bên trong là mấy hộp cơm.

Đem biện bày trên bàn làm việc của cô, anh cau mày nói “Em tăng ca cũng không ăn cơm chiều sao?”

Văn phòng làm việc vắng vẻ rộng lớn, giọng nói người đàn ông nhu hòa xen lẫn trong âm nhạc êm dịu , trong không khí xuất hiện từng vòng ôn nhu, cô đem chua xót trong mắt đè xuống, xoa xoa đôi bàn tay lấy ra chiếc đũa nói “Có mì tôm cùng bánh bích quy, anh ăn chưa?”

Anh lắc đầu, đưa một hộp cơm cho cô, nhìn cô tràn đầy sủng nịch.

Cô tránh đi ánh mắt của anh nói “Kìa nhanh ăn đi.”

Ôn Hi Thừa nhẹ nhàng lên tiếng, gắp một ít rau cải đến cơm trong hộp cô, cô không ngẩng đầu ngoan ngoãn ăn.

Sau khi ăn xong, dọn xong hộp cơm, cô bắt đầu công việc, mà Ôn Hi Thừa cũng không có rời đi, lấy bản vẽ Mercedes-Benz 4S ngồi ở vị trí đối diện nhìn.

Cô cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn pha một ly cà phê, ngẩng đầu liền thấy một đôi con ngươi đen ôn nhu, ở bên trong là cô yêu say đắm quen thuộc không có bất kỳ che dấu, tại lúc cô dời khỏi ánh mắt, người đối diện đã muốn trước một bước cúi đầu, lại nhìn tới, đã là một mảnh thanh tịnh.

Trong lòng của cô hơi có chút gai đâm đau, cho tới bây giờ không muốn nghĩ cô cố gắng muốn để anh không hề che dấu tình cảm chân thật của mình, nhưng là hiện tại họ có thể bình tĩnh chung đụng là biện pháp duy nhất.

“Em đi rót ly cà phê, anh có muốn không?” Cô ho nhẹ một tiếng hỏi anh.

Anh gật gật đầu nói “Được.”

Cô lấy lên cốc của anh, nghĩ nghĩ còn nói “Anh vẫn nên dùng trà sữa thanh đạm đi, cà phê tổn thương dạ dày.”

Hắn như cũ nói “Được.” Trong thanh âm nhiều hơn chút ít ý cười.

Cô lấy ly đứng dậy suy nghĩ, Ôn Hi Thừa cho tới bây giờ đều là rất dễ dàng thỏa mãn người, bất kể là quá khứ lẫn hiện tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.