Trên thế giới, khoảng cách xa xôi nhất không phải là
Sinh cùng tử
Mà là
Em ở trước mặt anh
Nhưng anh không biết em yêu anh
Người ta thường nói
Con người nếu như yêu một người, chính mình sẽ bị trói chặt lại ở…
Tận thế kia…
Không cần đợi cho đến khi Trái Đất hủy tiêu diệt
Nếu như em nói tình yêu của em không có nếu như
Bỏ qua anh có phải hay không sẽ khổ sở
Dường như nếu dùng lý do như thế có phải hay không có quá trẻ con
Sáng sớm bảy giờ, cô trong căn hộ nho nhỏ yên tĩnh giọng hát nhu hòa ngọt ngào tràn ngập cả không gian, cô đứng ở buồng vệ sinh, quay mắt về phía tấm gương, vòng eo không quá nhỏ vặn vẹo theo tiếng nhạc, nhổ ra bọt trắng trong miệng, cô bấm véo chống nạnh thắt lưng nhiều ra một vòng, nghĩ thầm buổi tối nhất định phải đi tập Yoga!
Cuộc sống quá an nhàn rồi, dáng người bắt đầu kháng nghị!
Mới vừa ăn xong điểm tâm, chuông điện thoại di động đúng giờ vang lên, cô một bên đi giày nhấn nút trả lời, miệng cười: “Một phút nữa xuống dưới tầng!”
Dưới tầng một chiếc Q7 bá đạo chiếm hai vị trí đỗ xe, cô chạy tới ngồi trên xe, người đàn ông bên cạnh cúi người lại hôn lên mặt cô một cái, khóe miệng cong lên một chút nở nụ cười chào buổi sáng, “Morning, baby!”
Cô ngượng ngùng quay đầu đáp lời “Chào buổi sáng !”
Người đàn ông này rất tuấn tú, phẩm chất tốt, quần áo Tây màu xám bạc cùng khí chất cao quý dung hợp không chê vào đâu được, sơ mi màu tím nhạt bên trong làm nổi bật hương vị độc đáo của mình, khuy măng sét vàng trong ánh bình minh rực rỡ tỏa sáng.
32 tuổi, Phùng Tô Xuyên là người đàn ông chú trọng cuộc sống thành đạt, cũng là bạn trai cô gặp gỡ hai tháng.
Cách công ty còn có một giao lộ, cô xuống xe, chạy chậm vào cao ốc văn phòng, quét thẻ, mở máy tính, xem xét bưu kiện, công việc một ngày bắt đầu.
Cô tên là Hạ Thiên, trưởng phòng quản lý hợp đồng của công ty công trình ở Âu Mỹ, dưới có hai nhân viên, Tranh Tranh cùng Tiểu Dương, đều là sinh viên vừa tốt nghiệp, tiểu cô nương hoạt bát sáng sủa, tràn ngập sức sống .
Các cuộc họp thường xuyên bắt đầu vào 9h sáng, văn phòng sáng sủa rộng rãi có thể chứa hơn hai mươi người, trong đó có các trưởng phòng điều hành những bộ phận khác nhau của công ty.
Tổng giám đốc đem công việc đầu tuần làm một bản tóm tắt đơn giản, các trưởng phòng bắt đầu nói, cô ngồi ở phía sau, cúi đầu chép loạn trên cuốn vở, một thanh âm trầm thấp khêu gợi vang lên , cô ngẩng đầu nhếch miệng nở nụ cười .
Lời nói của Phùng Tô Xuyên đang nhanh rõ ràng chậm lại, cô nhìn hắn nhếch miệng lên đồng thời cúi đầu tiếp tục ghi chép, không đầy một lát trên cuốn vở xuất hiện một cái đầu heo, trưởng phòng thiết kế Tống Dĩnh bên cạnh thấy được, liền “PHỤT” một tiếng bật cười, thu hút nhiều người trước mặt để ý, cô vội vàng thu hồi vở, chống lại ánh mắt cảnh cáo của tổng giám đốc, cô lè lưỡi cười cười, không sai bên cạnh hắn người nào đó đang xem kịch vui với ánh mắt sủng nịnh.
Không sai, cô cùng Phùng Tô Xuyên cùng một công ty, chính xác mà nói là cùng một nghành, rất không may , hắn là ông chủ của cô, trưởng phòng quản lý kinh doanh, hợp đồng của công ty.
Tình yêu hai người không thể công khai, bởi vì trong công ty, không cho phép các nhân viên yêu đương , việc này được “Nhật ký thăng chức của Đỗ Lạp Lạp”* miêu tả kỹ càng, nhưng cô không có mục tiêu làm việc lớn như Tiểu Đỗ, nếu bị phát hiện, cô sẽ không chút do dự lựa chọn từ chức, cô cùng Phùng Tô Xuyên nói vấn đề này, hắn rất bình tĩnh đáp lại cô “Không sao, cùng lắm anh nuôi em!”
(Nhật ký thăng chức của Đỗ Lạp Lạp là một bộ phim truyền hình Trung Quốc chuyển thể từ tiểu thuyết kể về mối tình nơi công sở, bạn nào hay xem VTC thì chắc cũng biết phim này vì nó chiếu đi chiếu lại rất nhiều lần.)
Đời thật cùng tiểu thuyết khác nhau, trong tiểu thuyết Vương Vỹ* có thể vì Lạp Lạp rời công ty, mà người chủ nghĩa nam quyền Phùng Tô Xuyên tuyệt đối sẽ không làm như vậy .(Vương Vỹ là nam chính trong “Nhật ký thăng chức…”)
Cô cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích người đàn ông chủ nghĩa nam quyền, trên thực tế, cô chưa bao giờ nghĩ tới Ôn Hi Thừa sau khi bỏ đi lại còn sẽ thích người khác.
Giữa trưa Phùng Tô Xuyên trên MSN nói với cô hắn muốn cùng cấp trên đi gặp khách hàng, cô phát cái biểu cảm ủy khuất qua, hắn đưa tới một cái hôn gió.
Cô cười đứng dậy, hướng phòng làm việc của hắn nhìn thoáng qua, vách ngăn thủy tinh đối diện nụ cười của hắn ôn hòa thanh thoát, cô rất trấn định quay người cười trộm đi tìm Tống Dĩnh.
Trong phòng ăn, bọn cô bàn về bát quái trong công ty, ông chủ biến thái, nhà tư bản xấu xa.
“Ứng cử viên bộ phận chúng ta cuối cùng đã đến.” Tống Dĩnh đang giảm béo, gạt mấy miếng cà chua nhỏ, thiếu thiếu bộ dạng hứng thú.
Nhìn Tô Dĩnh, cô cười hì hì nói “Không phải đã sớm biết muốn hàng không* sao? Chị còn chưa hết hi vọng đi!” (*hàng không: người được cử đến, có vẻ như là do chị này ko đ.c thăng chức)
Tống Dĩnh đâm chọc thìa trên bàn ăn, âm thanh leng keng phát ra, có chút phẫn hận nói “Chị tới công ty sáu năm rồi, nghĩ thầm cuối cùng hết khổ rồi, không nghĩ tới không ngờ xuất hiện rùa biển chết bầm, mới 26 tuổi, so với chị còn nhỏ hai tuổi, em nói xem chị sao có thể nuốt xuống cơn tức này!”
An ủi cô ấy, sau đó thuận tiện đem miếng cả chua cuối cùng trong khay bỏ vào trong miệng , nói “Đừng tức giận, đến lúc đó chúng ta nghĩ biện pháp chỉnh hắn, nói không chừng qua một thời gian ngắn hắn chịu không được áp lực liền tự động từ chức.”
Tống Dĩnh miệng vểnh lên, nếp nhăn nơi khoé mắt mơ hồ có thể thấy được, ai thán một tiếng nói “Nói sau đi, chị rất tò mò, không biết có phải hay không là một mỹ nam, tên rất êm tai, Ôn Hi Thừa, nghe như quý tộc.”
“Ba~” một tiếng, thìa cô đánh rơi trên mặt bàn, cô nghĩ bộ dáng của cô nhất định rất khủng bố, Tống Dĩnh khẩn trương nhìn cô “Hạ Thiên, em làm sao vậy? Không thoải mái? Như thế nào sắc mặt trông khó coi như vậy.”
Cô gian nan mở miệng nói “Chị nói anh ta tên gì?”
“Người nào? Quản lý kinh doanh tương lai chúng ta, Ôn Hi Thừa ah, làm sao vậy? Em quen hắn?”
Cô hít sâu vài ngụm khí, đứng lên nói “Không biết, em làm sao có thể biết được.”
Không có dư thừa khí lực, cô hốt hoảng mà chạy.
Trở lại văn phòng, cô nhanh chóng kiểm tra thông báo buổi sáng nhận được nhưng chưa xem.
Tổng bộ công ty:
Do nhu cầu, công ty quyết định, bổ nhiệm Ôn Hi Thừa làm trưởng phòng thiết kế quản lý kinh doanh.
Nghị định bổ nhiệm có hiệu lực từ hôm nay.
Đặc biệt thông báo!
Cô cảm giác được rõ ràng trống ngực càng lúc càng nhanh, xem giống như là muốn đánh vỡ lồng ngực .
Ôn Hi Thừa đã trở lại, không có nói cho bất luận kẻ nào, không, có lẽ là người khác, chỉ là ba năm trước đây cô cùng với mọi người nói “Về sau tôi không muốn nghe về bất cứ tin tức gì của hắn!”
Cô cố gắng hô hấp , muốn điều chỉnh tâm tình, lại phát hiện căn bản là uổng công.
Cô rất không tiền đồ hy vọng này chỉ là trời cao đùa cô, Ôn Hi Thừa này không phải Ôn Hi Thừa kia, nhưng khi bộ phận nhân sự quản lý kinh doanh dẫn một người anh tuấn đến làm cho tất cả nữ nhân viên che miệng thấp giọng hô xuất hiện ở hành lang , hy vọng của cô tan vỡ.
Ôn Hi Thừa, như trước đây tên kia là hoàng tử có thể mê đảo tất cả trái tim phụ nữ yếu đuối, thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt trắng mịn cô quen thuộc cười dịu dàng, có dấu vết năm tháng điêu khắc, thể hiện sự sắc sảo rõ ràng, càng thêm hoàn mỹ, đôi mắt đen láy thâm thúy hiện ra lộng lẫy mê người, hàng mi như cũ vẫn dày và đậm, một độ cong nho nhỏ, nhẹ nhàng rung động.
Ánh mắt của anh lướt qua mọi người dừng ở trên người cô, trong lúc này ẩn hàm cảm xúc phức tạp, hình như có thiên ngôn vạn ngữ, cô xem không hiểu, một lát sau giãy dụa, cô thõng xuống mí mắt.
Ôn Hi Thừa đi đến bên cạnh cô nhẹ nhàng kêu một tiếng “Hạ Thiên.” Thanh âm của anh rất trầm, những người khác không có chú ý, cô cúi đầu không có đáp lại, bút máy nắm trên tay cơ hồ bị cô làm gãy.
Mà ánh mắt anh rất nhanh dời đi.
Sau đó giới thiệu đơn giản, anh đi cùng Phùng Tô Xuyên xử lý công việc, cô làm mấy cái hít sâu, đứng dậy đi ra ngoài.
Bốn năm sau cách biệt, gặp lại, anh vẫn làm cho cô hãm sâu trong đó, không thể hô hấp!
Cô trở lại văn phòng , Ôn Hi Thừa đã rời đi, Phùng Tô Xuyên bị tổng giám đốc gọi đi ra ngoài, cô ngồi ở trên ghế ngẩn người, suy nghĩ duy nhất là chạy trốn.
Sau khi tan làm, cô không có đợi Phùng Tô Xuyên mà một mình rời công ty.
Mua một ly trà sữa, cô ngồi ở trên quảng trường nhìn người ta qua lại, trong đầu trống rỗng.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ quên Ôn Hi Thừa, nhưng là cũng cho là bọn họ vĩnh viễn không thể gặp lại.
Cho là anh cùng người khác đính hôn , cô thật sự cầu nguyện vĩnh viễn không cần phải lại lần nữa để cho chúng ta gặp lại!
Điện thoại trong túi reo lên lại ngừng, tới tới lui lui mấy mươi lần.
Ánh trăng chọc người, cô lại trôi vào ký ức sâu dưới không cách nào tự kềm chế.
Rốt cục lấy lại tinh thần, trên quảng trường đã có vết chân tịch liêu, cô đứng dậy, mang theo một thân uể oải ánh trăng bao lấy trong trẻo nhưng lạnh lùng đi ven đường.
Thuê xe tới nhà trọ , chuẩn bị giao tiền xe , cửa chỗ ngồi phía sau bị người nhẹ nhàng giựt…lại, trong tay cô nắm túi tiền, nhìn thấy khuôn mặt lạ lẫm quen thuộc, tất cả qua lại như như thủy triều đem cô bao phủ, cuối cùng trở về bình tĩnh.
Cô ngơ ngác nhìn anh thanh toán tiền xe, nhìn anh đem cô kéo xuống taxi, nhìn anh đóng cửa xe, nhìn anh lưng áo thẳng tắp đứng trước mặt cô .
Một lát sau, anh cười cười, như lúc trước vô số lần ôm lấy cổ của cô, cúi người đem mặt chôn ở gáy, nhẹ nhàng phả hơi nóng “Hạ Thiên, anh đã trở về.”
Tay bên cạnh hơi nóng , thanh âm của anh trước sau như một dịu dàng ngọt ngào, trong lòng của cô lại là một mảnh lạnh buốt, cô đem cánh tay của anh lấy ra, thấy trong mắt của anh có thương tích đau nhức chợt lóe lên, cúi đầu nhẹ nhàng ứng một câu “Ừm, đã lâu không gặp.”
Ôn Hi Thừa thu tay lại, bỏ vào trong túi quần, trên mặt tiếp tục bảo trì dáng tươi cười dịu dàng mang theo chút ít bất cần đời, anh đi về phía trước một bước, xoay người đem mặt đối diện trước mắt cô, nhếch miệng lên một cái độ cong nhu hòa, mở hai mắt nói “Có nhớ anh không?”
Cô lui về phía sau một chút, trầm mặc hai giây , ngẩng đầu nhìn thẳng mắt anh, thấp giọng nói “Ôn Hi Thừa, tôi đã có bạn trai.”
Người đàn ông anh tuấn khuôn mặt lập tức tràn đầy kinh ngạc, nụ cười trên mặt cứng tại , rất lâu sau, anh nghiêng đầu thở ra một hơi, cười nhạo nói “Người nào xui xẻo như vậy ah!” Âm thanh run rẩy.
Gió đêm thổi tới, mang đến nhè nhẹ hương thơm bùn đất, anh trên trán giương lên tóc đen vẫn như trong ấn tượng mềm mại, nhưng không cách nào tạo nên bất cứ rung động gì trong lòng cô.
Cô dõi theo thân người anh căng cứng, mấy phút đồng hồ sau hướng anh vươn tay chân thành nói “Ôn Hi Thừa, hoan nghênh anh trở về!”
Ôn Hi Thừa di chuyển đầu, màu đen trong đôi mắt lẳng lặng chảy xuôi theo ảm đạm vô tận, anh không vươn tay, cũng không có nói, cúi đầu đi qua sát bên người cô.
Cô quay người ánh mắt đuổi theo bóng lưng của anh.
Anh từng bước một rời xa, dần dần khuất tầm mắt của cô.
Cô ngửa đầu để cho nước mắt chảy vào trong, ngẩng đầu nhìn trời đầy ánh sao mỉm cười.