Nàng là con gái Thượng thư,ngay từ lần đầu gặp hắn nàng đã yêu hắn rồi.Đem mối tình vụng dại cất giữ bao năm trời vốn dĩ đợi đến Tết nguyên tiêu sẽ tỏ lòng nhưng có ai hay ngay trong đêm ấy nàng lại bị một người đàn ông lạ mặt cướp đi trong sạch.Nỗi nhục này khiến nàng ê chế chẳng dám gặp mặt ai,đối với hắn càng không muốn lộ diện,suốt ngày trốn trong phòng,đem thân mình ngâm trong bồn tắm hàng canh giờ mong sao xóa nhòa vết nhơ nhưng mỗi lần càng cố quên lại càng nhớ rõ đến đêm hôm ấy.
Ông trời quả thật trêu ngươi ,hoàng thượng ban hôn cho nàng với hắn.Trong đêm động phòng,ở ngoài vui vẻ náo nhiệt bao nhiêu thì nàng lại lo lắng bấy nhiêu.Nhìn thân ảnh của hắn uống say giật mạnh rèm hoan sau đó hôn nàng ngốn nghiến,kí ức ùa về nàng sợ hãi tránh né nhưng hắn lại càng làm tới.Hắn hết giật xiêm y nàng lại mạnh mẽ đi vào.Phát hiện ra nàng đã mất trong sạch,hắn tức giận nhìn nàng.Nàng cười thê lương
-Chàng giận lắm đúng không
Nhận được cái tát từ hắn,hai má của nàng đỏ bừng in hằn năm ngón tay của hắn
-Ngươi...đồ đàn bà lăng loạn,thật kinh tởm,đừng bao giờ để ta thấy mặt cô nữa
Nhìn hắn tức giận bỏ đi nàng cười đến điên dại,ông trời ơi rốt cuộc sao lại đối xử với nàng như vậy,nàng rốt cuộc đã sai cái gì,tại sao?
----------------------------------------------------
Kể từ ngày đó hắn không gặp mặt nàng,trong trí óc bỗng xuất hiện người nam nhân cuồng ngạo đứng trên tường thành tay chỉ xuống dưới
'Sau này quan san Khinh quốc sẽ là của ta”
Trước cứ nghĩ nàng là con gái thượng thư ,nàng sau này đứng cạnh hắn nhất định sẽ vô cùng hoàn mỹ nhưng có một số chuyện lại không thể ngờ tới,nàng bây giờ muốn đứng cạnh hắn cũng chẳng thể được
Thấm thoát hai tháng trôi qua ,nàng trong người cảm thấy vô cùng khó chịu,ban đêm lén ra ngoài khám bệnh mới biết mình đã mang thai.Ngồi trong phòng bồi hồi lo lắng không yên ,phải làm sao đây ,nàng mang thai nhưng chắc gì đứa con trong bụng nàng là của hắn ,nếu không may là của người đàn ông đêm hôm ấy,chẳng phải....Gọi Tiểu Linh tới cạnh mình ,bây giờ nàng chỉ có thể dựa vào tiểu Linh mà thôi
-Tiểu Linh,em tin ta không
-Nương nương,nô tì tin người nhưng có chuyện gì mà người lo lắng đến vậy
-Em có thể đừng nói cho ai biết ta mang thai được không,ta muốn đứa bé này an toàn đến lúc sinh ra,em hứa với ta được chứ
Tiểu Linh biết trong giới vương quyền này,mọi chuyện không hề hào nhoáng ,sang trọng như người đời nhìn.Huống chi đã theo vị chủ tử này từ lúc được nàng cô mang khi tiểu linh nàng là một đứa bé cô nhi ,tiểu linh đương nhiên là hiểu ý nàng mà nắm chặt tay nàng
-Nương nương,người yên tâm,nô tì hứa với người
-------------------------------------
Tính ra cũng gần một tháng nàng ở trong biệt viện,thơ thẩn nhìn trời,tiểu linh lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng
-Nương nương người có muốn ra ngoài đi dạo không,như vậy sẽ tốt cho đứa bé trong bụng hơn
Đối với ý kiến của Tiểu Linh nàng cũng đành đồng ý.
Sau một hồi thăm thú,chốc chốc lại gật đầu với hạ nhân trong phủ,tâm tình cũng vui vẻ hơn.Chợt nàng bước chân lên cầu ,ở phía đối diện hắn lặng nhìn nàng.Bốn mắt giao nhau nhưng tâm tình vừa mới sảng khoái khi nãy nhanh chóng tan biến khi nàng liếc qua người con gái kiều diễm đang nép sát vào người hắn.Cố nén bi thương nắm thật chặt tay tiểu Linh bước qua người hắn,nàng nợ nụ cười tuyệt diễm mà thê lương.Người con gái kia nãy giờ quan sát hai người liền nhận ra quan hệ giữa hai người tuyệt không bình thường.Chốc nàng ta để ý thấy nàng cứ dơ tay lên bụng như muốn che dấu điều gì.Rồi nàng ta cười mỉm sánh vai cùng hắn bước qua người nàng.
Chỉ kịp nghe thấy một tiếng tủm,nàng rơi xuống nước khiến tiểu linh không kịp dơ tay đỡ nàng mà hét toáng lên kêu cứu,xung quanh một mớ hỗn độn ồn ào.Nàng ở dưới nước cũng chẳng dám động đậy mạnh vì sợ động thai,rốt cuộc chỉ đành trơ mắt nhìn mình chìm xuống.Ông trời ơi xin hãy tha cho àng lần này,người đã không cho nàng tình,lần này cũng không thể cứ thế mà cướp đi đứa bé trong bụng nàng được.Ai đó làm ơn cứu nàng,cứu lấy nàng,cứu lấy đứa bé của nàng đi,làm ơn....
-------------------------------------