Chỉ Phúc Vi Hôn: Vương Phi Bốn Ngón

Chương 2: Chương 2: Chỉ phúc vi hôn




Năm đó, biên giới Long Vũ vương triều xảy ra chiến loạn không ngừng. Hoàng thượng vì trấn an nên đã cử Đại Tướng Quân Lê Lạc xuất chinh***!

Lúc ấy, hoàng hậu cùng Lê phu nhân đồng thời có thai. Hoàng thượng chính miệng cam kết: nếu như hoàng hậu sinh hạ công chúa, Lê phu nhân sinh hạ bé trai. Nam hài của Lê gia này, chính là phụ mã tương lai. Nếu như hoàng hậu sinh hạ Hoàng tử, Lê phu nhân sinh hạ nữ hài nhi. Nữ nhi Lê gia này, chính là vương phi tương lai. Nếu như hoàng hậu cùng Lê phu nhân đồng thời sinh hạ nam hài, hoàng thượng sẽ nhận hắn làm nghĩa tử, tôn làm Vương gia. Nếu như hoàng hậu cùng Lê phu nhân đồng thời sinh hạ nữ nhi, hoàng thượng sẽ nhận nàng làm nghĩa nữ, tôn làm công chúa.

Sau đó, hoàng hậu sinh hạ một bé trai, chính là Ngọc Vương gia. Long Phụng Ngọc ra đời không bao lâu, Lê phu nhân sinh hạ một nữ nhi, gọi là Lê Thải Nhi. Đứa nhỏ này, trời sinh tàn tật. Mỗi bàn tay của nàng, đều chỉ có bốn đầu ngón tay.

Lê Lạc đại tướng quân vào lần xuất chinh đó, chết nơi chiến trường. Lê phu nhân bi thống khó nhịn, cũng tự sát theo phu quân. Cái hôn sự này, cứ như vậy bị gác lại!

Còn đứa nhỏ Lê Thải Nhi, do vú nuôi nuôi dưỡng lớn lên. Bởi vì Lê Thải Nhi sinh ra thật xinh đẹp, vú nuôi rất sợ rước lấy tai họa. Mỗi lần Lê Thải Nhi ra khỏi cửa, bà vú tinh thông y thuật, luôn dịch dung Lê Thải Nhi thành một nha đầu xấu xí, mới bằng lòng để nàng ra khỏi cửa.

Thời gian đã lâu, đại danh của Lê Thải Nhi, cũng được lưu truyền khắp nơi. Cả kinh thành, ai cũng biết trong phủ tướng quân, có một nha đầu xấu xí bị tàn tật!

"Vương gia, người trước nên nhận thánh chỉ! Người có lời gì, liền trực tiếp nói với hoàng thượng và hoàng hậu!" Với Thuận Phong ở một bên nhắc nhở, sợ Long Phụng Ngọc ngây người. Trong mắt của Thuận Phong, toát ra ánh mắt đồng tình. Hoàng thượng muốn Vương gia phụng chỉ lập gia đình, là quá uất ức cho Vương gia rồi.

Người người đều nói Với Thuận Phong dáng dấp anh tuấn, Với Thuận Phong cũng là một cực phẩm. Nhưng hắn không thể so sánh với Ngọc Vương gia, là long là phượng, tự thấy mình kém cỏi hơn. Ai, khó trách Vương gia không muốn hôn sự này. Chính hắn, cũng không muốn cưới cái nha đầu tàn tật lại xấu xí kia!

Long Phụng Ngọc nói tạ chủ long ân, nhận lấy đạo thánh chỉ muốn chết kia. Hắn đem thánh chỉ dúi vào trong lòng, đi thay đổi y phục. Không được, hắn không thể đáp ứng hôn sự này! Phụ vương có giết hắn, hắn cũng phải phản kháng đến cùng!

"Lý công công, Với Thuận Phong xin hành lễ với ngài." Thuân Phong ôm quyền, quỳ rạp xuống trước mặt của Lý Đức Phúc. Thuận Phong biết tính khí Vương gia, biết hắn làm việc cũng không nghĩ đến hậu quả. Ngộ nhỡ hắn chọc giận tới hoàng thượng, Ngọc Vương phủ này nhất định sẽ nổi phong ba. Chuyện tới bây giờ, gấp gáp cũng vô ích! Có lẽ, Lý công công có thể trợ giúp chủ tử của hắn.

"Với thị vệ...Ngài làm gì vậy." Lý Đức Phúc biết, Với Thuận Phong quỳ xuống, nhất định là vì chủ tử của hắn. Nhưng Lý Đức Phúc cũng biết, chuyện này vô cùng khó giải quyết. Hoàng thượng quyết định như vậy, tự có ý nghĩ cùng lý do của mình. Lý Đức Phúc đối với hoàng thượng hiểu rõ: hoàng thượng nhất định là vì trấn an lòng của võ tướng, mới thực hiện cam kết mười chín năm trước, khiến ái tử Long Phụng Ngọc cưới nữ nhi của Lê Lạc Lê Thải Nhi.

"Lý công công, xin ngài ở trước mặt hoàng thượng, thay Vương gia nói một chút lời hữu ích. Tối thiểu, không thể để cho Ngọc Vương gia gây đại họa!" Lý Đức Phúc đỡ Thuận Phong trên mặt đất dậy, an ủi."Với thị vệ, ta nhất định dốc hết sức, thay Ngọc Vương gia nói tốt. Về phần mức độ nghiêm trọng của sự việc, ta cũng không biết trước được. Ta nghĩ ngài nên khuyên nhủ Vương gia, để hắn tiếp nhận hôn sự này. Nữ nhân, nhiều thêm một người, có ảnh hưởng gì đâu?"

Lý công công mặc dù không có nói rõ, Với Thuận Phong cũng biết khả năng có thể khuyên nhủ được Vương gia là rất nhỏ. Thậm chí là, hi vọng mong manh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.