Một loại cảm xúc phức tạp, tập kích trái tim Lê Thải Nhi.
Nàng hận hắn, bởi vì hắn vô tình vô nghĩa, cũng bởi vì hắn đối nàng lạnh nhạt và coi thường!
Người đàn ông lạnh lùng này, thế nhưng hiểu được chuyện ly trà, không phải
lỗi của Lê Thải Nhi nàng. Bởi vì nàng, hắn đã vạch mặt Du phi nương
nương, cãi vả không nghỉ. Từ trong lòng, nàng cảm kích người nam nhân
này!
Cảm kích là cảm kích, hận là hận! Hận không thể tiêu diệt cảm kích của nàng, cảm kích cũng không thay thế được hận!
Nhiều người như vậy, cũng không có phát hiện nàng bị thương. Tại sao, tại sao cố tình lại là hắn phát hiện nàng bị thương? Chẳng lẽ, hắn ngoài mặt
lạnh nhạt nàng lại vụng trộm quan sát từng cử động của nàng?
Lê
Thải Nhi đã dùng hết lực lượng của toàn thân, đem tay nhỏ bé của nàng
rút ra. Nàng muốn thoát khỏi hắn, là bởi vì nàng không cách nào giải
thích được tại sao tim nàng lại đập nhanh như vậy!
Tại sao? Tại
sao thời điểm người nam nhân này cầm tay nàng, nàng lại có cảm giác như
vậy? Tim đập rộn lên, hô hấp dồn dập! Toàn thân nóng ran, tứ chi vô lực!
Người nam nhân này, nhất định là một con ma quỷ! Người nam nhân này, nhất
định là khắc tinh của nàng! Vì không muốn bị thương tổn, nàng chỉ có thể tránh hắn càng xa!
Trong lòng Long Phụng Ngọc, thoáng qua một tia không vui.
Bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp, chờ hắn tới cưng chiều hắn đều khinh thường.
Cái nha đầu xấu xí này, như thế nào lại cự tuyệt! Nếu không phải xem
nàng là thê tử kết tóc phần với hắn, hắn mới mặc kệ sống chết của nàng?
Một loạt tiếng bước chân, tiếp theo là thanh âm bẩm báo của thái giám."Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, Trần thái y đến." Trần thái y đi vào Khôn
Ninh cung, vội vàng bôi thuốc cầm máu cho
Lê Thải Nhi.
Long
Phụng Ngọc vừa quan sát, vừa mặt không biểu cảm thốt ra một câu
nói."Trần thái y, ngươi xem ngón tay này của Ngọc Vương phi, có thể hay
không giải phẫu tách ra?"
Trần thái y quan sát cẩn thận một chút, khẳng định nói."Vương phi xương cốt rất tốt, chỉ là da dính vào nhau.
Nếu muốn giải phẫu tách ra, cũng có thể. Nếu như Vương phi nguyện ý chịu được sự đau đớn xương cốt này, ta liến có thể tách ra cho nàng." Có
câu, ngón trỏ liên tâm. Nếu muốn tách nó ra, sợ rằng sẽ phải chịu đau
đớn kịch liệt.
"Vậy còn chờ gì? Làm luôn đi!" Trong mắt Long
Phụng Ngọc, toát ra một tia ánh sáng hy vọng. Ngón tay nha đầu này có
thể tách ra, như vậy nhất định sẽ dễ dàng rất nhiều, hoàn mỹ rất nhiều.
"Ta không muốn giải phẫu tách nó ra ." Trong lòng của Lê Thải Nhi, một hồi chua xót.
Giải phẫu tách ra? Nói cho cùng, người nam nhân này chính là ghét bỏ nàng
tàn tật xấu xí. Ghét bỏ nàng, tại sao còn muốn cưới nàng? Tại sao lại
khiến cho tình cảnh của nàng lúng túng trên không ra trên dưới không ra
dưới? Nếu cưới nàng, tại sao không thể tha thứ thiếu sót của nàng?
Bốn ngón tay thì làm sao? Bốn ngón tay thì sẽ không phải là người sao? Nàng không có cảm giác, bốn ngón tay có cái gì không tốt! Cầm kỳ thư họa,
nàng tinh thông mọi thứ! Ngâm thi tác đối, nàng cũng không gì làm không
được. Miêu Long thêu Phượng, nàng cũng thêu được. Tại sao nàng phải chịu giải phẫu khổ sở như vậy? Có lý do sao?
Nếu như là vì hắn, nàng lại càng không có lý do đi làm cái giải phẫu này!
Sĩ vì vui mừng mấy người chết? Nữ vì vui mừng mấy người cho. Người nam
nhân này nhìn cũng không muốn nhìn nàng một cái, đêm tân hôn để nàng
một mình trông phòng bạn với cây đèn. Nàng tại sao phải để cho hắn thay
đổi nàng?
"Không làm?" Nữ nhân trời sinh đều thích đẹp, chẳng lẽ
nữ nhân này trời sinh yêu xấu xí? Trong lòng Long Phụng Ngọc, xông lên
một tia không kiên nhẫn."Tùy ngươi!"