Mộ Dung Doanh lau mồ hôi trên mặt, hướng Long Phụng Thần quát, "Mặc kệ đi
nơi nào, đều phải báo cáo ta mới có thể đi. Ta không đồng ý, thì ngươi
không được đi."
Trong lòng Long Phụng Thần rất giận, cũng
không dám phát tác."Doanh nhi, ta đi thỉnh an mẫu hậu, cũng phải được
ngươi phê chuẩn?"
"Ta là Thái Tử Phi của ngươi, có quyền lợi biết của ngươi đi đâu về đâu. Ngươi gạt ta ra ngoài, khẳng định là
không phải chuyện tốt gì. Nói cho ta biết, có phải hay không ngươi thông đông cùng cái nha hoàn trong Không Ninh cung kia rồi hả?" Mộ Dung Doanh nhất quyết không tha thẩm vấn. Lời của nàng, lại khiến cho Long Phụng
Thần kinh hãi.
Trước mắt hắn, hiện ra giọng nói và dáng điệu nụ cười của Lê Thải Nhi. Ánh mắt ôn nhu kia, khí chất nhã nhặn lịch sự
kia, cử chỉ tao nhã kia, dung mạo tuyệt mỹ kia. Nếu có thể có được một
mỹ nhân như vậy làm bạn, hắn nguyện ý dùng giang sơn đánh đổi.
"Doanh nhi, ngươi nói bậy bạ gì đó." Long Phụng Thần giả bộ tức giận, không hề để ý tới Mộ Dung Doanh. Hắn đi một mình ra chính điện, vào trong đình
nghỉ mát hóng mát. Sau lưng là thanh âm chất vẫn của Mộ Dung Doanh, hắn
cũng không để ý! Ngay cả chém bát bị đập, cũng ngăn không được cước bộ
của hắn.
Một tiếng tiêu thương cảm, bay vào trong lỗ tai
Long Phụng Thần. Tinh thần hắn, không khỏi vì vậy rung lên."Tiếng tiêu
thật hay!"
Hắn kìm lòng không được đứng lên, theo tiếng
tiêu. Hắn chỉ cố chuyên chú nghe tiếng tiêu, nhưng không có phát hiện,
Mộ Dung Doanh mang theo nha hoàn đi theo hắn cách đó không xa.
Tiếng tiêu, càng ngày càng gần.
Long Phụng Thần này mới phát giác, hắn đã đứng ở đại môn Khôn Ninh cung. Mới từ Khôn Ninh cung rời đi, lại không có lý do gì đi vào đại môn Khôn
Ninh cung. Hắn chỉ có thể âm thầm phỏng đoán, tiếng tiêu này đến từ
người nào?
Chẳng lẽ, là Lê Thải Nhi?
Hẳn là hắn! Người Khôn Ninh cung, Long Phụng Thần đều khá quen thuộc. Hắn mỗi ngày
đến Khôn Ninh cung, cũng không phát hiện người nào có thể thổi tiêu. Lê
Thải Nhi vừa tới, liền có tiếng tiêu tuyệt mỹ như vậy. Trừ nàng, còn có
thể là người phương nào?
"Long Phụng Thần, ngươi lại còn dám nói không thông đồng với kẻ khác? Không theo người thông đồng, hơn nửa
đêm chạy đến bên ngoài Khôn Ninh cung, nghe tiếng tiêu cái gì?" Mộ Dung
Doanh cho Long Phụng Thần một bạt tai, liền xông vào đại môn Khôn Ninh
cung. Nàng thật muốn nhìn, con hồ ly tinh nửa đêm thổi tiêu, quyến rũ
nam nhân của Mộ Dung Doanh nàng là ai?
"Thái Tử Phi giá
lâm!" Thái giám vừa thấy Thái Tử Phi hùng hổ giá lâm, biết không phải
là chuyện tốt gì. Vội vàng nâng cao thanh âm, thông báo.
Mộ
Dung Doanh không để ý tới thái giám truyền bẩm, trực tiếp đi vào nơi
phát ra tiếng tiêu - - thiên điện Khôn Ninh cung. Dưới ánh đèn, một mỹ
nhân đang dựa vào cửa sổ thổi tiêu.
Mỹ nhân kia, dung mạo
xinh đẹp hiếm thấy. Lông mi cong, mắt hạnh, mặt ửng hồng. Tóc dài kéo
đất, dáng điệu uyển chuyển. Tiêu đặt trên bờ môi, ngón tay tung bay,
tiếng tiêu liền tràn tới.
"Hồ ly tinh, cũng dám quyến rũ nam nhân Mộ Dung Doanh ta, ta xem ngươi chán sống rồi." Mộ Dung Doanh đi
đến trước mặt Lê Thải Nhi, cho nàng hai bạt tai.
Trong mắt Thải Nhi, nổi lên một tầng lệ sương!
Nàng chẳng qua mới đến Khôn Ninh cung một ngày, như thế nào có thể có thể
quyến rũ người a? Nam nhân của nữ tử này là ai, nàng làm sao mà biết ?
Trong cung này, trừ bỏ hoàng thượng và thái tử, còn có nam nhân nào a?
Chẳng lẽ, nàng là thê tử Long Phụng Thần? Là Thái Tử Phi hung hãn trong
lời đồn hay sao?