Với Thuận Phong lấy
được chữ ký khẩu cung của Hầu Tam, trong mắt lộ ra hài lòng mỉm cười.
Cùng lúc đó, hai chủ tớ trong Phượng Nghi uyển, cũng đang nghĩ ra đối
sách bí mật!
Vinh Lệ Nhi như kiến bò trên chảo nóng, đi qua
đi lại. Đêm nay hoàng hậu thẩm án? Hầu Tam có thể giữ mồm giữ miệng được không? Nếu hắn khai ra Lam ma ma, Vinh Lệ Nhi nàng có thể thoát được
liên quan sao?
"Tiểu thư, người không cần đi loanh quanh
nữa. Người cứ đi loanh quanh như vậy, đầu ta cũng choáng váng hết lên
rồi." Vinh Lệ Nhi nôn nóng, khiến cho Lam ma ma vô cùng khó chịu. Muốn
thành đại sự, sao có thể mất kiên nhẫn như vậy!
"Lam ma ma, không phải ta thiếu kiên nhẫn. Nếu Hầu Tam khai ra chúng ta, liệu chúng ta còn có con đường sống sao?"
Vinh Lệ Nhi nhớ tới Long Phụng Ngọc đâm Lê Thải Nhi, trong lòng vẫn còn sợ
hãi. Nếu hắn biết Vinh lệ Nhi nàng mới chính là hung thủ, hắn cũng sẽ
đối xử như vậy với nàng sao?
"Nhận tội, phải là người sống,
nhưng nếu một người chết, xem hắn nhận tội như thế nào?" Lam ma ma hạ
quyết tâm, quyết định giết người diệt khẩu. Chỉ có giết Hầu Tam, mới có
thể cắt đứt triệt để manh mối.
"Ý tứ ma ma là..." Vinh Lệ
Nhi minh bạch ý tứ của Lam ma ma, lo lắng nói."Địa lao đề phòng nghiêm
ngặt, có thể đi vào được sao?"
"Tiểu thư, toàn bộ hãy cứ để
ta lo liệu." Lam ma ma vỗ vào bả vai Vinh Lệ Nhi, vẻ mặt xúc động
nói."Tiểu thư đối ma ma tốt như vậy, ma ma vì tiểu thư, nhất định sẽ
không màng sống chết. Nếu thật sự có chuyện bất chắc xảy ra, ma ma tuyệt sẽ không liên lụy tiểu thư."
"Ma ma." Vinh Lệ Nhi ôm Lam ma ma, nghẹn ngào.
"Tiểu thư, không được buồn. Nếu muốn đứng vững trong hậu cung, liền nhất định phải tâm ngoan thủ lạt (thủ đoạn độc ác). Có tranh đấu, sẽ có hy sinh.
Chỉ cần ma ma có thể giúp ngươi diệt trừ kẻ địch, xuống hoàng tuyền cũng sẽ mỉm cười!" Lam ma ma tuy là bà vú của Vinh Lệ Nhi, lại rất thương
yêu vị tiểu thư xinh đẹp này. Có lẽ, từ lâu nàng đã như mẫu thân thân
sinh ra Vinh Lệ Nhi vậy! Nữ nhân gặp nạn, nàng đương nhiên không thể
ngồi xem!
Lam ma ma cầm rượu đặc chế, đi tới cửa địa lao. Một thỏi bạc, quản ngục
liền cho nàng vào địa lao. Lam ma ma thấy Hầu Tam, vẻ mặt tươi cười.
"Hầu Tam, Lam ma ma cám ơn ngươi. Tới đây, uống ly rượu đi!" Nàng một bên
gọi Hầu Tam, một bên gọi nam nhân bên cạnh hắn. Nam nhân kia, trên mặt
mang theo một cái mặt nạ. Không nhìn rõ lắm dung mạo của hắn, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt oán hận."Đại huynh đệ, ngươi cũng uống một chén đi!"
Lam ma ma rót một ly rượu, đưa cho Hầu Tam. Hầu Tam biết trong rượu có độc, những vẫn uống. Tiểu Vương Gia vì hắn mà chết, hắn sớm muộn gì cũng
không thoát khỏi cái chết! Chém đầu, không bằng để mình toàn thây!
Lam ma ma lại rót một chén, đưa cho nam nhân mang mặt nạ. Nam nhân kia, giơ cái chén lên bên miệng, bị Hầu Tam ngăn cản."Huynh đệ, không cần uống,
bên trong có độc."
Nam nhân mang mặt nạ, được quản ngục đưa
vào. Hầu Tam không biết hắn phạm vào tội gì, cũng không biết hắn vì sao
mang mặt nạ. Hắn chỉ biết, hắn và nam nhân này không oán không cừu, hắn
không thể để cho nam nhân này chết oan trong tay Lam ma ma!
"A...?" Nam nhân mang mặt nạ ngừng uống rượu, vẻ mặt nghi vấn.
"Hầu Tam, ngươi nói bậy bạ gì đó? Lam ma ma cảm tạ ngươi, mới chuẩn bị rượu
tạ ơn! Ngươi làm sao có thể hoài nghi, trong rượu có độc a?" Lam ma ma
vừa thấy sự tình bại lộ, vội vàng tỏ vẻ tức giận. Một bên oán hận
nói."Chó cắn Lã Động Tân (không phân biệt tốt xấu), không thấy được
người có tâm. Ngươi muốn uống, ta cũng không cho ngươi uống!"