Trong Phượng Nghi
uyển, thời điểm uyên ương đóng cảnh nhiệt tình như lửa sâu triền miên,
trong Long Phượng hiên lại là cảnh tượng trong trẻo lạnh lùng.
Lê Thải Nhi, đầu đội mũ phượng, người mặc giá y, ngồi trong tân phòng
hoàn toàn mới lạ. Cô đơn trên mặt kia, cùng không khí vui mừng của Long Phượng hiên cực kỳ không phối hợp.
Nàng thế nào cũng không
nghĩ đến, Long Phụng Ngọc sẽ ở đêm động phòng, bỏ lại nàng, vương phi
danh chánh ngôn thuận của hắn, qua đêm bên Phượng Nghi uyển kia. Quá
đáng, hắn thật quá đáng.
Long Phụng Ngọc hắn dù vô tình thế
nào, cũng nên ở lại tân phòng, không nên lạnh nhạt nàng! Hắn đưa nàng
vào trong phòng, giống như đưa vào phòng giam vậy. Một cái cũng không
thèm nhìn, một câu cũng không phát. Xoay người rời đi, và không có trở
về. Thậm chí, ngay cả khăn voan cũng không vén lên.
Nàng có đẹp hay không, có ích lợi gì?
Trong mắt Lê ma ma là đồng tình và đau thương, sắc mặt của Yến Nhi,
nàng không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, cũng làm cho nàng cảm giác được, đây là cuộc hôn nhân đầy bi ai và thê lương. Nàng đã thấy rõ ràng, nàng về sau cũng chỉ muốn sống qua ngày mà thôi.
Cái gì gọi là thê không bằng thiếp? Nàng hôm nay coi như đã biết! Có lẽ, đây chính là số mệnh của nàng!
Đáy lòng chua xót, lan tràn tới lục phủ ngũ tạng Lê Thải Nhi. Một loại tuyệt vọng, tràn ngập đôi mắt đẹp kia của nàng. Nếu như hôn nhân này là một bi kịch, nàng nhất định phải giữ lại sự trong sạch của mình. Cái
nam nhân vô tình vô nghĩa kia, không xứng lấy được lòng của nàng, cũng
không xứng có được thân thể của nàng.
Đêm mùa hạ, ngắn khác thường.
Nhưng cả đêm nay, đối với chủ tớ ba người Lê Thải Nhi mà nói, tại sao
lại dài như vậy. Nó dài, dùng cả một thế kỷ để hình dung tuyệt không
quá.
Thật vất vả, phía đông đã tỏa sáng rồi. Màu sắc bầu trời, từ hắc ám biến chuyển thành ngân bạch.
"Tiểu thư, người nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi! Đoán chừng bây giờ
cũng là bình minh rồi, còn phải đi hoàng cung một chuyến." Lê ma ma thật sự yêu thương chủ tử nàng, liền khuyên nàng nhắm mắt dưỡng thần một
lát. Long Vũ vương triều, có một quy củ. Tân hôn, ngày thứ hai phải đến
kính trà phụ mẫu. Là hoàng thất, cũng không ngoại lệ.
"Tiểu
thư, người nên nghe lời ma ma đi, nhắm mắt lại nằm một chút! Chịu đựng
cả đêm, một ngày nữa bị giày vò, người nhất định sẽ không chịu được.
Trời nóng như vậy, nếu bị trúng gió, vậy thì rất thảm." Yến Nhi cũng nói theo Lê ma ma, muốn Lê Thải Nhi nằm một lát.
Chịu đựng cả
đêm? Một này nữa bị giày vò? Vinh Lệ Nhi có thể chịu được, nàng tại sao
không chịu nổi? Tưởng tượng thấy Phượng Nghi uyển tình mật ý nồng, Lê
Thải Nhi bất giác rơi lệ. Lê Thải Nhi vừa khóc, Lê ma ma và Yến NHi cũng khống chế không được trong lòng bi thương, cũng rơi lệ theo .
"Yến Nhi, mang cho ta chậu nước, để cho ta rửa mặt đi!" Lê Thải Nhi
ngẩng đầu nhìnbầu trời bao la bắt đầu sáng, trong lòng đã quyết định một chủ ý. Nếu người đàn ông này không thích nàng, thì nàng sẽ để cho hắn
không thích nàng! Nếu hắn khinh thường không thèm liếc nhìn nàng một
cái, thì hắn vĩnh viễn cũng không được nhìn thấy dung mạo chân thật của
nàng.
Yến Nhi rất nhanh mang nước rửa mặt tới, tiến lên phục vụ Lê Thải Nhi trang điểm ăn mặc.
"Lê ma ma, dáng vẻ xấu xí giống trước kia , hóa trang cho ta đi! Có lẽ
bộ dáng xấu xí kia, sẽ cho ta cả đời bình an vô tai vô nạn." Lời nói của Lê Thải Nhi, khiến Lê ma ma một trận thương tâm.
"Tiểu thư, đều là ta hại người! Nếu không phải là ta dịch dung cho người, người
cũng sẽ không bị coi là xấu xí như vậy. Nếu không phải là bởi vì người
bị coi là xấu xí, Vương gia cũng không không nhìn người một cái !"
"Lê ma ma, người ngàn vạn lần không được tự trách. Hắn không muốn nhìn
ta, không riêng gì bởi vì danh tiếng ta xấu xí tàn tật. Chủ yếu là vì
kinh thành đệ nhất mỹ nhân đã chiếm trọn tim của hắn rồi!" Lê Thải Nhi
biết, ma ma cũng là vì nàng tốt!