Hoàng hậu nhân từ,
khiến Lê Thải Nhi rất cảm động. Nước mắt, bất tri bất giác chảy xuống.
Nàng nằm ở trong lồng ngực ấm áp của hoàng hậu, cảm thụ hơi thở thuộc về mẫu thân."Nhi thần, cám ơn mẫu hậu."
"Chúng ta là người một nhà, không cần khách khí." Hoàng hậu nương nương móc ra khăn gấm của mình,
cho Lê Thải Nhi lau lệ. Khăn tay lướt qua, lộ ra da thịt trắng như
tuyết. Nhìn khăn gấm, phía trên dính đầy màu đen ô vật. Chẳng lẽ, nha
đầu này dịch dung? Chẳng lẽ, con dâu thiên sinh lệ chất? Sự phát hiện
này, khiến hoàng hậu nương nương rất vui mừng.
Kính trà sau đó
thuận lợi rất nhiều. Các vị phi tần và công chúa, nhìn hành động của
hoàng hậu nương nương, ai cũng ngượng ngùng giễu cợt dung mạo Lê Thải
Nhi. Phụ thân người ta cũng vị quốc vong thân rồi, cũng nên quan tâm
người ta một chút!
Đến cửa ải Du phi này, nhưng không có dễ dàng cho qua.
Lê Thải Nhi lần lượt dâng trà, Du phi nương nương cố ý không tiếp được. Ly trà kia, rơi vào trên y phục mỏng như cánh ve của Du phi, rồi sau đó,
lại cạch keng một tiếng rơi trên đất, vỡ thành từng mảnh. Lê Thải Nhi
muốn nhặt mảnh vụn trên đất, thế nhưng cũng bị mảnh ỡ sắc bén làm dứt
tay. Máu tươi, từng giọt chảy xuống.
"Ai u, bỏng chết ta." Du phi nương nương cố ý tỏ ra một bộ dạng đau đớn khó nhịn, gào khóc thảm
thiết. Mới vừa rồi, bị hoàng hậu lời nói lạnh nhạt. Hiện tại, nàng nhất
định phải hành hạ nha đầu xấu xí này một phen. Hoàng hậu che chở ngươi,
ta sẽ cố tình muốn cho ngươi sống không yên!
Hoàng thượng vừa
nghe ái phi kêu thảm thiết, vội vàng chạy xuống."Du phi, bị đau chỗ
nào?" Vừa hỏi thăm thương thế Du phi, vừa xoay người trách cứ Lê Thải
Nhi."Ngọc vương phi, ngươi cũng quá không cẩn thận. Thái y, thái y, mau
tới!"
"Du phi nương nương, thật xin lỗi. Đều là ta không tốt, đều là ta không đủ cẩn thận." Lê Thải Nhi biết rõ không phải là lỗi của
mình, nhưng lại không thể không nhận lỗi với Du phi. Nàng hồ đồ, cũng
nhìn ra được hoàng hậu và Du phi bất hòa. Nàng không muốn bởi vì mình,
làm hại hậu cung bất hoà. Chỉ cần nàng chịu nhận lỗi, có thể tiêu trừ
cái phong ba này, nàng cam nguyện đem trách nhiệm gánh chịu hết.
"Tiểu tiện nhân ngươi, nha đầu xấu xí. Ta với ngươi có thâm cừu đại hận gì,
tại sao ngươi cố ý không bỏ qua cho ta hả?" Du phi vừa khóc mắng Lê Thải Nhi, vừa nâng khóe mắt hướng tới hai mẹ con Long Phụng Ngọc.
Long Phụng Ngọc nghe xong lời này, lửa trong lòng bốc thẳng lên. Cái tính khí có chấp kia lại nổi lên.
"Du phi nương nương, Lê Thải Nhi có xấu xí, đó cũng là vương phi Long Phụng Ngọc ta cưới hỏi đàng hoàng! Vương phi của Long Phụng Ngọc ta là dạng
hạ tiện, vậy ngươi nói xem, ai mới là nữ nhân cao quý? Ngươi sao?" Long
Phụng Ngọc hắn quyết không thể để Du phi chỉ vào mặt Lê Thải Nhi mà
mắng. Hắn có thể ghét bỏ nữ nhân của mình, quyết không thể để cho người
khác vũ nhục nàng.
"Hoàng thượng, ngươi xem. Lê Thải Nhi đem
chỉnh ta thành cái dáng này, Ngọc nhi hắn. . . . . . Ô ô." Du phi nương
nương vừa nhìn Long Phụng Ngọc ra mặt, liền nhào tới trong ngực hoàng
thượng khóc to. Có câu, lấy nhu thắng cương. Nàng cũng không tin, hoàng
thượng có thể mặc kệ bộ dạng này của nàng.
"Ngọc nhi, rõ ràng là
Ngọc Vương phi có lỗi. Ngươi thân là trượng phu của nàng, không thay
nàng nhận lỗi với Du phi nương nương, lại còn thêm dầu vào lửa?" Hoàng
thượng không thể chịu được khi nhìn thấy nước mắt ái phi, chỉ có thể
trách cứ nhi tử.
Long Phụng Ngọc nhìn phụ hoàng thiên vị, lửa
giận càng khó có thể dập tắt."Du phi nương nương, Lê Thải Nhi nàng kính
trà, sao có thể làm phỏng ngươi? Rõ ràng là ngươi ném ly trà, tại sao
muốn đẩy trách nhiệm đến trên người của nàng? Ngươi giá họa cho nàng,
mục đích là gì? đánh chó càn phải xem mặt chủ nhân! Chẳng lẽ, ngươi là
hướng về phía ta và mẫu hậu? Muốn hướng về phía chúng ta, cứ việc nói
thẳng, cần gì quanh co lòng vòng đây?"