Khuôn mặt Long Phụng Ngọc tràn đầy vui mừng, đưa tay ôm đứa nhỏ trong tã.
Đứa nhỏ thật nhỏ bé! Khuôn mặt nho nhỏ, nhăn nheo. Chưa mở mắt ra, thế nhưng vẫn khóc ra nước mắt.
Long Phụng Ngọc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: người nhỏ như vậy nhẹ
như vậy, mười tám năm sau, sẽ trở thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.
"Long Phụng Ngọc ta đã làm cha! Ta có con trai! Ngọc
Vương Phủ rốt cuộc có người kế nghiệp!" Long Phụng Ngọc kích động hưng
phấn, không nhịn được ngửa mặt lên trời kêu lớn. Đây là niềm vui sướng
khi lần đầu tiên được làm cha, che giấu tất cả. Hắn hoàn toàn không có
phát hiện, một ma chưởng đã duỗi đến trên người đứa bé này."Phi Nhi,
ngươi là công thần của Ngọc Vương Phủ a! Ta nhất định tấu với phụ hoàng, để cho hắn cho ngươi một danh phận chính đáng!"
"Vương Gia, Phi
Nhi tình nguyện làm thị tỳ bên người cả đời. Ta không cần cái gì danh
phận, thật! Vương Gia, ngươi cũng không cần quá cưng chiều đứa bé này.
Ta sợ, mạng hắn nhỏ phúc mỏng, không chịu nổi cái vinh sủng này!" Âu
Dương Phi yếu đuối, không còn hơi sức nằm ở trên giường. Vương Gia thích đứa nhỏ này, theo lý thuyết là một chuyện tốt! Nhưng nàng có một cảm
giác xấu, sợ đứa bé này không chịu nổi tất cả!
Âu Dương Phi có dự cảm như vậy, là bởi vì nàng hiểu thân phận, địa vị của mình! Nàng chỉ
là một nữ nhân xuất thân thị tỳ, một không có chỗ dựa, hai không có danh phận. Sao dám vọng tưởng hoàng thượng cho nàng cùng vương phi đánh đồng đây? Ngay cả tới trắc vương phi, nàng cũng không thể ganh đua so sánh.
Người ta có Thừa Tướng làm chỗ dựa, nàng có cái gì đây? Nếu quả thật có ý tưởng không an phân, sợ rằng sẽ khiến cho đứa bé không sống được bao
lâu a!
"Phi Nhi, nhi tử của Long Phụng Ngọc ta, làm sao sẽ mệnh
tiểu phúc mỏng đây? Ngươi yên tâm, nhi tử đã có ta che chở, nhất định sẽ khỏe mạnh vui vẻ lớn lên! Con của chúng ta, ta sẽ che chở, nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!" Long Phụng Ngọc biết Phi Nhi băn khoăn là cái gì! Chỉ cần có hắn ở đây, hắn cũng không tin có người dám động đến con trai của hắn!"Phi Nhi, ngươi tốt nhất điều dưỡng thân thể. Chuyện còn lại,
giao cho ta là được!"
"Vương Gia, coi chừng tiểu vương Gia." Nha
hoàn Vân nhi ôm đứa nhỏ trong ngực Long Phụng Ngọc, cẩn thận đặt trên
góc giường Âu Dương Phi.
Ngưng Hương Các đang trong vui sướng,
cũng không phải mỗi người trong Ngọc Vương Phủ này đều vui sướng như
vậy. Vinh Lệ nhi đứng ở ngoài cửa Ngưng Hương Các, nghe tiếng khóc đứa
bé và tiếng cười Long Phụng Ngọc, trong lòng một hồi dời sông lấp biển.
Nàng chỉ nghĩ, Lê Thải Nhi là kẻ địch duy nhất của nàng. Lại không nghĩ
rằng, Vương Gia vẫn còn có một "Dưới đất phu nhân" . Hơn nữa, nữ nhân Âu Dương Phi lại sinh hạ giọt máu của Long Phụng Ngọc. Ghét nhất là, nhi
tử của tiện nhân này, lại là con trai lớn trong Ngọc Vương Phủ!
"Không được, nhất định không thể để cho nghiệt chủng kia sống sót!" Trong lòng Vinh Lệ Nhi âm thầm thề. Nếu để cho đứa bé này sống sót, mẫu bằng tử
quý, nên là Âu Dương Phi rồi! Chỉ có diệt trừ mẹ con Âu Dương Phi, Vinh
Lệ Nhi nàng mới có thể có ngày nổi danh.
Ngày ở cữ, đứa bé, dễ dàng "Chết non" nhất rồi! Nàng nếu muốn để cho hắn "Chết non", còn không phải là chuyện dễ dàng?
Nếu như đứa bé này chết non, Vinh Lệ Nhi nàng có nắm chắc, là sinh hạ một
hoàng tử cho Long Phụng Ngọc! Nếu như đứa bé của nàng, thừa kế tước vị
vương gia, nàng mới có thể trở thành người vĩnh viễn thắng!
Như
thế nào, mới có thể một mũi tên trúng hai con chim đây? Vừa có thể giải
quyết hai mẹ con trong Ngưng Hương Các, có thể giá họa Lê Thải Nhi, đó
mới là thượng sách!
(*Lời tác giả)Ha ha, ta đi ra ngoài một hồi lâu. Trở lại phát hiện rất nhiều nhắn lại! Vừa nhìn, lại là cùng một cái vấn đề!
Được, cái vấn đề, ta trở lại với mọi người!
Tất cả nam nhân xã hội phong kiến, đều có tư tưởng tam thê tứ thiếp. Trước
khi kết hôn, cũng đã cùng với rất nhiều tỳ nữ không trong trắng! Mang
thai, cũng rất bình thường.
Ta nói thanh mai trúc mã, ý tứ khác
chính là ý tứ cùng nhau lớn lên. Mà tình cảm giữa bọn họ, thân tình như
vậy! Nhưng tình cảm như vậy, cũng không nhất định là chân ái!
Ta nghĩ, tất cả mọi người xem qua Hồng Lâu Mộng rồi!
Cổ Bảo Ngọc mới quen mây mưa thì đã ở tuổi mười ba! Người cùng hắn, chính
là nữ tỳ thân cận của hắn Tập Nhân! Cái này ảnh hưởng hắn yêu Lâm Đại
Ngọc sao? Hắn yêu Lâm Đại Ngọc, lại cưới Tiết Bảo Thoa. Nếu như hắn
không động vào Tiết Bảo Thoa, làm sao sẽ xuất hiện Lan Quế có tin vui
đây! Tiết Bảo Thoa, làm sao sẽ mang thai đứa bé của hắn đây?
Về
phần nữ chủ, tại sao không hận Long Phụng Ngọc, còn đối với hắn có cảm
giác. Ta lại đến hồi phục cái vẫn đề này: nữ tử thời cổ đại, đều có tư
tưởng từ đầu tới cuối. Nếu gả cho Long Phụng Ngọc, ở trong lòng của
nàng, cả đời nhất định chỉ có nam nhân này rồi! Việc đáng tiếc hận, ghen là ghen! Một nữ tử không nhìn thấu hồng trần, rất khó thoát khỏi cái tư tưởng tam tòng tứ đức. Đây chỉ là hư cấu bối cảnh chuyện xưa, nhưng nó
vẫn là văn cổ trang! Không phải truyện xuyên không. Nữ chủ không thể nào là cô gái có tư tưởng hiện đại. OK? Câu trả lời của ta, mọi người hài
lòng không?
Ha ha, có nhắn lại, chúng tỏ mọi người thích, mọi người chú ý. Từ hướng nhìn này, nói rõ câu chuyện này có sức ảnh hưởng!