Bố trí trong Phượng Nghi uyển.
Ruy băng đỏ treo cao màn trướng, chăn gấm đệm thêu. Mùi thơm của Đàn Hương tràn ngập cả căn phòng, đồ cổ tinh xảo.
Trong lòng Vinh Lệ Nhi oán hận, cũng không có bởi vì những bài trí này
mà tiêu trừ. Nàng lấy xuống khăn voan của mình, tức giận mười phần ném
xuống đất. Trong lòng chưa hết giận, lại đi lên trước đạp hai cái.
"Tiểu thư, sao người phải khổ như thế chứ?" Lam ma ma nhặt khăn voan
trên đất, để lên bàn. Nàng hạ thấp giọng, khai đạo chủ tử của nàng."Tiểu thư, người thật đúng là xem trọng nữ nhân Lê Thải Nhi kia. Coi nàng như địch thủ, người không cảm thấy mất mặt sao? Một nha đầu tàn tật lại xấu xí, nàng xứng làm địch thủ với kinh thành đệ nhất mỹ nhân sao? Đừng bảo là Ngọc Vương phủ này, chính là nội viện hoàng cung, cũng không xứng để người phải đấu với những nữ nhân khác."
"Đúng vậy a, tiểu
thư, người cần gì phải tức đây? Vương gia nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của
nàng ta, nhất định sẽ bị dọa phải chạy đến Phượng Nghi uyển." Nha hoàn
thân cận của Vinh Lệ Nhi tên là Tiểu Phượng. Nha đầu này ở trong tướng
phủ, luôn đi nịnh hót. Cho tới bây giờ, vẫn không đổi được cái tật xấu
này.
Biệt viện xanh vàng rực rỡ, tân nương cô đơn chiếc
bóng. Vinh Lệ Nhi vẫn có cảm giác thương tâm khổ sở. Nàng ngồi ngay ngắn ở trên giường ngà, không được lau nước mắt.
"Tiểu thư,
không cần thương tâm. Bảo trọng thân thể của mình, hết thảy đều còn
nhiều thời gian." Lam ma ma nhìn thấy chủ tử rơi nước mắt, trong lòng
cũng chua xót theo."Sắc trời không còn sớm, tiểu thư, người nên nghỉ
ngơi đi!"
Vinh Lệ Nhi thở dài, trong lòng âm thầm nghĩ tới:
nếu muốn ở Ngọc Vương phủ đứng vững, thì không thể yên phận thủ thường.
Chỉ cần có thể bó chắc tâm Long Phụng Ngọc, nàng chính là nữ chủ nhân
chân chính của Ngọc Vương Phủ này.
Ngoài cửa một hồi lảo đảo tiếng bước chân, kèm theo thanh âm của thái giám."Ngọc Vương gia giá lâm Phượng Nghi uyển."
"Chủ tử, người nghe xem. Ngọc Vương gia tới, hắn tới." Tiểu Phượng nghe thái giám bẩm báo, hưng phấn hồi bẩm chủ tử của mình. Lam ma ma vội
vàng cầm lên khăn voan trên bàn, nhẹ nhàng đắp lên đầu Vinh Lệ Nhi.
Long Phụng Ngọc uống say chuếnh choáng, đi vào Phượng Nghi uyển. Ánh
mắt của hắn, lướt qua ánh mắt của mọi người, nhìn thẳng tân nương Vinh
Lệ Nhi ngồi ngay ngắn ở trên giường ngà.
"Nô tỳ a Phượng, thỉnh an Vương gia."
"Nô tỳ Lam ma ma thỉnh an Vương gia."
Long Phụng Ngọc phất tay một cái, cho các nàng đi xuống. Lam ma ma và
Tiểu Phượng, thức thời lui ra ngoài. Hai người bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, từ bên ngoài đóng cửa lại.
"Mỹ nhân, ta tới đây."
Long Phụng Ngọc đem khăn voan lột xuống, ngồi xuống bên người Vinh Lệ
Nhi. Mắt say lờ đờ, mông lung của hắn, nhìn Vinh Lệ Nhi dưới ánh đèn.
Càng xem càng cảm thấy, nàng xinh đẹp. Long Phụng Ngọc không biết vì sao lại nhìn thấy mặt đẹp có nước mắt? Chẳng lẽ, nàng không muốn gả cho
hắn?"Tại sao khóc? Không muốn gả cho ta? Vẫn cảm thấy ta xấu xí không
xứng với người kinh thành đệ nhất mỹ nhân?"
"Vương gia,
ngươi nói chuyện này. Có thể gả cho Vương gia, là mấy đời phúc phận của Vinh Lệ Nhi. Ta vui mừng còn không kịp, làm sao sẽ cảm thấy Vương gia
không xứng với nô tỳ?" Giờ khắc này Vinh Lệ Nhi, mặt đầy thẹn thùng.
Ánh nến lúc sáng lúc tối, hắn càng đẹp hơn.