Long Phụng Ngọc vừa thay y phục vừa âm thầm suy nghĩ. Lê Thải Nhi không muốn lại mặt, để Long Phụng Ngọc hắn bớt đi không ít khó khăn.
Nha
đầu xấu xí này, tại sao không muốn đi lại mặt? Vì cha mẹ đều qua đời?
Không muốn tranh giành với Vinh Lệ Nhi? Sợ hắn ở giữa bị làm khó? Hay
không muốn cùng hắn trở về phủ?
Không cần biết là vì lý do gì, nàng không muốn trở về phủ cũng bớt đi không ít phiền toái không cần thiết cho hắn!
Long Phụng Ngọc nhìn cảnh xuân trước mặt, Vinh Lệ Nhi tràn đầy vui vẻ, không nhịn được mà hôn lên mặt nàng một cái. Nữ nhân này, không hổ là kinh
thành đệ nhất mỹ nhân. Lúc nào nhìn thấy nàng cũng đều cảm thấy xung
quanh toàn cảnh đẹp, "Lệ Nhi, ta đi Ngưng Hương các xem hài tử một chút, một lát sau chúng ta sẽ lê đường đi phủ Thừa Tướng."
"Tiểu vương gia mới vừa sinh hạ, thân thể Phi Nhi tỷ tỷ lại suy yếu. Vương gia,
người cũng nên đi xem hai mẹ con họ một chút! Đi đi, ta sẽ kiên nhẫn trờ người." Vinh Lệ Nhi tỏ ra quan tâm cười nói, "Chờ ta thăm người nhà trở về, nhất định sẽ qua thăm Phi Nhi tỷ tỷ và Tiểu vương gia một chút."
"Lệ Nhi, ngươi thật tốt." Long Phụng Ngọc ôm Vinh Lệ Nhi, rồi đi tới Ngưng
Hương các. Vừa đi, hắn vừa âm thầm suy nghĩ: Vinh Lệ Nhi này thật đúng
là một nữ nhân hiền huệ, dung mạo xuất chúng, tấm lòng lại rộng lớn hơn
những nữ nhân khác.
Long Phụng Ngọc vừa đi, thì vẻ mặt tươi cười của Vinh Lệ Nhi liền trầm xuống.
Vương gia đưa nàng về thăm người thân, lại còn tranh thủ thăm hài tử kia. Quá đáng, thật quá đáng. Xem đi, xem một chút đi, xem lần cuối cùng đi!
"Lam ma ma, Lam ma ma." Vinh Lệ Nhi vừa dứt lời, Lam ma ma liền mệt mỏi xuất hiện trước mắt nàng, "Tiểu Thư, người có gì phân phó?"
Vinh Lệ
Nhi ở bên tai Lam ma ma nhỏ giọng nói, Lam ma ma liên tiếp gật đầu, vâng dạ đáp ứng, "Tiểu thư thật thông minh, kế một hòn đá hạ hai con chim
này, có thể loại bỏ hết chướng ngại vật! Sau này, người chính là Ngọc
vương phị trong Ngọc Vương phủ này rồi!" Lam ma ma đưa ngón tay cái, tán thưởng mưu kế của Vinh Lệ Nhi.
Bên ngoài phủ Thừa Tướng, ngựa xe như nước. Trong phủ Thừa Tướng, khách khứa đông kín.
Hôm nay, Vinh Bân đặc biệt hưng phấn. Sáng sớm, nữ nhi cho người về phủ báo tin. Người tới chẳng những nói nữ nhi được Vương gia sủng ái, hơn nữa
còn đem đến một tin tốt, Vương gia đưa nữ nhi về thăm người thân.
Vinh Bân thật sự không nghĩ tới, địa vị trong Ngọc vương phủ của nữ nhi còn
cao hơn Ngọc Vương phi. Vì để cho mọi người đối với chuyện này, sẽ phải
nhìn với con mắt khác xưa, nhân dịp nữ nhi về thăm nhà, hắn mời tất cả
văn võ bá quan trong triều làm khách.
"Thừa tướng, ngươi phúc khí cũng thật tốt! Sinh ra một nữ nhi xuất chúng như vậy,có thể khiến một
người xuất chúng như Ngọc Vương gia trở thành con rể của mình. Khiến
người ta ghen tỵ, khiến người ta hâm mộ." Một viên quan quyền cao chức
trọng nịnh bợ, Vinh Bân vừa là Thừa tướng vừa là hoàng thân quốc thích.
"Thượng thư đại nhân, ngươi đề cao Vinh Bân ta quá rồi." Vinh Bân, ngoài mặt
giả vờ khiêm tốn, trong lòng cũng đắc ý vênh váo đến cực điểm.
"Khởi bẩm Thừa tướng, tứ tiểu thư và Ngọc Vương gia đã tới bên ngoài phủ rồi." Một gia đinh chạy tới bẩm báo.
"Nữ nhi và Ngọc vương gia đã đến bên ngoài phủ? Tốt, ta phải đích thân ra
nghêng đón bọn họ về phủ." Vinh Bân đi trước, phía sau là một đoàn quan
viên muốn nịnh bợ Ngọc Vương gia.