Trong Ngưng Hương các, một loạt người đứng.
Những người này, đều là những người hôm nay đã tới Ngưng Hương các. Nói cách
khác, những người này bị tình nghi cao. Trên mặt của mỗi người, đều đã
mang theo sợ hãi. Người nào cũng sợ hãi, sợ bản thân bị liên lụy vào
chuyện này. Hung thủ sát hại Tiểu Vương Gia? Ai có thể gánh được cái tội danh này đây! Nếu bị liên lụy vào chuyện này, chỉ còn đường chết!
Long Phụng Ngọc ngồi trên ghế tựa ở đại sảnh, Với Thuận Phong đứng ở một
bên. Vinh Lệ Nhi ngồi bên cạnh người Long Phụng Ngọc, Lam ma ma đứng ở
bên cạnh nàng.
"Buổi sáng hôm nay, phàm là người tiếp xúc
với Tiểu Vương Gia, tất cả đứng ra đây." Lời Với Thuận Phong vừa dứt, ba nữ nhân liền đứng ra! Ba nữ nhân này, có hai người là nô tì, một bà vú
em. Với Thuận Phong nhìn ba nữ nhân này, ánh mắt đặc biệt sắc bén,
"Trình bày rõ, buổi sáng hôm nay các ngươi đã làm gì?"
"Khởi bẩm Vương gia, Với thị vệ, ta là bà vú, chỉ phụ trách cho Tiểu Vương
Gia uống sữa. Cái khác, ta cái gì cũng không có làm!" Bà vú nói còn chưa dứt lời, liền khóc lên. Tuy nhiên mới vừa cho Tiểu Vương Gia ăn sữa một ngày, nàng vậy mà có cảm tình với đứa nhỏ này. Tiểu Vương Gia chết bất
đắc kỳ tử, khiến nàng rất thương tâm. Nàng càng sợ hãi mình bị liên lụy. Trong nhà nàng còn có Tiểu Nhi chưa đầy tháng, nếu nàng bị liên lụy,
hài tử của nàng phải làm sao bây giờ!
"Ngươi?" Với Thuận
Phong vừa thấy vẻ mặt bà vú, liền biết chuyện này không phải nàng làm.
Lại chỉ vào hai người nha hoàn, tiếp tục hỏi.
"Vương gia,
Với thị vệ, buổi sáng hôm nay, ta thay tã cho Tiểu Vương Gia hai lần,
cái khác, ta cái gì cũng không có làm." Tiểu nha đầu nói, sợ tới mức
toàn thân run run. Với Thuận Phong quay sang, nhìn về phía nha hoàn kia.
"Ta, ta phụ trách cho Tiểu Vương Gia ăn và uống nước. Buổi sáng hôm nay, ta
cho Tiểu Vương Gia uống nước hai lần!" Tiểu nha hoàn này, răng trên răng dưới đánh nhau. Nói chuyện, bắt đầu cà lăm.
"Mang đồ đựng
nước, bưng ra đây." Với Thuận Phong vừa nghe, trong lòng bỗng chốc lộp
độp. Nha đầu này, chỉ sợ có liên quan đến cái chết của Tiểu Vương gia.
Bà vú không có khả năng hạ độc trong sữa của chính mình, nha hoàn thay
tã cũng không có khả năng hạ độc trong tã. Chỉ có cái nha đầu cho uống
nước này là có cơ hội hạ độc.
Tiểu nha hoàn phụ trách cho
uống nức, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong gian phòng. Một lúc sau,
mang ra một cái ly chứa nước, đặt ở trước mặt Với Thuận Phong.
"Trắc vương phi, xin người đem ngân trâm, cho thuộc hạ mượn dùng một chút."
Với Thuận Phong đi đến trước mặt Vinh Lệ Nhi, khom người thi lễ. Vinh Lệ Nhi vội vàng lấy ngân trâm từ trên đầu xuống, đưa cho Với Thuận Phong.
Với Thuận Phong bỏ ngân trâm vào ly đựng nước. Ngân trâm, nháy mắt trở
thành đen tuyền.
"Khởi bẩm Vương gia, trong nước có kịch
độc." Với Thuận phong lấy ra Ngân trâm đã bị biến thành màu đen kia, để
Long Phụng Ngọc quan sát. Sắc mặt Long Phụng Ngọc, một hồi u ám. Hắn
phất tay ý bảo Với Thuận Phong tiếp tục thẩm tra án!
"Tiểu
nha hoàn, ngươi vì cái gì muốn hạ độc giết chết Tiểu Vương Gia?" Với
Thuận Phong thầm nghĩ, một tiểu nha hoàn, làm sao có gan hạ độc Tiểu
Vương Gia? Sau lưng của nàng, nhất định có một kẻ khác. Hắn sở dĩ muốn
hù dọa nha hoàn này, để nàng ăn ngay nói thật. Mới tra ra được thủ phạm, mới có thể báo thù cho Tiểu Vương Gia!
Tiểu nha hoàn vừa nghe, hai chân mềm nhũn, quỳ ở trên mặt đất!
"Với thị vệ, cho ta một trăm cái lá gan, ta cũng không, không dám độc hại
Tiểu Vương Gia! Ta cả ngày không ra khỏi Ngọc Vương Phủ đại, đại môn,
sao có thể có cái gì kịch, kịch độc? Vương gia, người ngàn vạn lần không thể oan, oan uổng ta a!" Tiểu nha hoàn quỳ trên mặt đất, không ngừng
khấu đầu. Cái trán của nàng, rất nhanh liền chảy ra máu.