Chỉ Quan Tâm Đến Em

Chương 10: Chương 10




Hứa Thiên Ái nhập viện rồi, vì thế, Trầm Anh và Hứa Tự Lập nhận được điện thoại của Tư Hiên Dật, lập tức đi vào bệnh viện.

Kia là Tư Hiên Dật? Khi Trầm Anh và Hứa Tự Lập vào, nhìn thấy Tư Hiên Dật, cằm suýt nữa rơi xuống. Cậu ta chính là người ngày nào cũng đưa Ái Ái về nhà, còn mướn đầu bếp năm sao đến nhà bọn họ nấu cơm?

Hai tháng trước, hai người đã sớm nghe nói chuyện Ái Ái quen với một người tên Tư Hiên Dật. Sinh viên ấy mà, thỉnh thoảng yêu đương cũng bình thường, Trầm Anh và Hứa Tự Lập cũng coi như phóng khoáng, nếu mỗi ngày ba bữa cơm đều có người chuẩn bị, vậy bọn họ cũng không phản đối Ái Ái yêu đuơng.

“Ái Ái, cậu ấy thật là bạn trai của con?” Trầm Anh ngồi trước giường bệnh, nhìn Hứa Thiên Ái tay phải đang bị băng bó, tay trái đang cầm quả táo, hỏi.

“Mẹ, sao mẹ không hỏi đến vết thương của con trước?” Hứa Thiên Ái vừa gặm táo vừa nói. Cô cũng là con gái của mẹ cô nha! Bị thương nặng như vậy, đến nỗi vào bệnh viện, thế mà điều thứ nhất bà ấy hỏi không phải là cô, mà là Dật.

“Không phải con đang gặm táo sao? Vậy chứng minh con không có gì đáng ngại.” Khi nghe tin Ái Ái bị đâm bị thương phải vào bệnh viện, bà cũng giật mình, lập tức lôi chồng đang ở trong phòng vẽ tranh đến bệnh viện. Nhưng thấy con gái bảo bối vẫn còn gặm táo, bà biết nó không có chuyện gì.

“Cái gì mà không có, tay con bị khâu mười bảy mũi đấy!” Cô gặm táo thì có nghĩa cô không bị gì? Đây là đạo lý gì vậy? Hứa Thiên Ái nặng nề gặm miếng cuối cùng, sau đó quăng vào sọt rác.

Mục tiêu trúng đích!

Quay đầu, Hứa Thiên Ái nói với Tư Hiên Dật: “Dật, em vẫn còn muốn ăn táo.”

Tư Hiên Dật cầm lấy táo và dao gọt trái cây, tiếp tục gọt táo. Thiên Ái vui vẻ, tinh thần không tồi, đây là điều hắn vui nhất. Khi hắn thấy cô nằm trên mặt đất, máu không ngừng chảy ra, hắn cảm giác mình giống như nổi điên vậy. Cô không thể rời khỏi hắn, không ai được cướp cô đi, tử thần cũng không thể.

“Ái Ái, con thật sự đang yêu cậu ấy?” Không chỉ Trầm Anh, ngay cả Hứa Tự Lập cũng tò mò hỏi. Không phải là bọn họ coi thường uy phong của Ái Ái nhà mình, thật sự là thiên sứ trước mắt – ách, người này quá đẹp. Cho dù là chau mày cũng không làm mất đi “sắc đẹp” của hắn, thậm chí còn có thêm một khí chất u buồn.

“Đúng rồi, đúng rồi!” Hứa Thiên Ái chỉ vào Tư Hiên Dật đang gọt táo nói, “Không phải con đã sớm nói với hai người, con và Dật đang yêu nhau sao!”

Nhưng, ai có thể nghĩ đến Ái Ái nhà họ lại có thể câu được một người như vậy —

“Cậu ấy và con là bạn học sao?” Hứa Tự Lập hỏi.

“Không, anh ấy lớn hơn một tuổi, học năm hai đại học, là hội trưởng hội sinh viên trong trường con.”

Hội trưởng hội sinh viên, rất tốt! Hứa Tự Lập khen ngợi nhìn Tư Hiên Dật.

“Nhưng anh ấyđã lấy được hai bằng tiến sĩ, một bằng thạc sĩ.” Hứa Thiên Ái nhận lấy trái táo từ tay Tư Hiên Dật, nhàn nhạt nói.

Cái gì? Mới hai mươi tuổi đã lấy được bằng tiến sĩ, một bằng thạc sĩ?! Hai mắt Trầm Anh và Hứa Tự Lập thoáng chốc trừng to gấp đôi

“Còn nữa, ông ngoại là Lý Ngạo Lệ thường xuất hiện trên ti vi.” Hứa Thiên Ái gặm táo tiếp tục giới thiệu.

Lão đại thương giới Lý Ngạo Lệ? Trầm Anh và Hứa Tự Lập kinh ngạc đến mức không khép miệng lại được nữa.

“Sau cùng, tập đoàn Tư thị – một trong mười tập đoàn lớn nhất thế giới là của nhà anh ấy.”

Là đang nằm mơ hay là đang quay tiết mục đài truyền hình vậy? Con gái của bọn họ rốt cuộc câu được con người gì? Trầm Anh và Hứa Tự Lập cảm giác như mình không đứng nổi nữa.

“Ái Ái, nói cho mẹ nghe, con dùng cách gì để “câu” cậu ấy?” Trầm Anh ghé vào tai Hứa Thiên Ái, nhẹ giọng hỏi

“Câu cái gì? Nói khó nghe quá đi, là anh ấy câu con!” Hứa Thiên Ái lớn tiếng thanh minh. Đây là sự thật, là hắn từ đầu đã trêu chọc cô, bắt cô phải đến hội sinh viên làm em gái sai vặt. Tuy cô chưa làm gì cả, mỗi lần đến hội sinh viên đều bị gạt sang một bên, chỉ biết làm bài tập hoặc xem sách gì đó.

Là thiên sứ câu Ái Ái nhà bọn họ? Không thể có khả năng.

Nhìn cha mẹ dùng ánh mắt không tin nhìn mình, Hứa Thiên Ái căm giận cắn quả táo trong tay, đây... Cũng quá xem thường cô đó!

– %%%※%%% –

Ở bệnh viện gần 20 ngày, tay phải của Hứa Thiên Ái đã có thể hoạt động đơn giản. Từ khi cô nằm viện tới nay, trừ Tư Hiên Dật và cha mẹ ngày nào cũng đến thăm cô ra, Phương Linh, Lăng Tử Nhai và Lăng Hảo Hảo thỉnh thoảng mới la cà vào, đi bộ vài vòng trong phòng bệnh của cô. Khoa trương nhất là ông ngoại và cha mẹ Dật cũng đến thăm cô, mà sau khi cô nhìn thấy cha mẹ hắn xong, suýt nữa xỉu ngay tại chỗ. Cha cô thậm chí còn nắm tay ông ngoại Dật nhiều lần, nói thẳng là sau khi trở về, cho dù là đi toilet cũng không rửa tay. Hại cô suýt nữa miệng sùi bọt mép

“Dật!” Cô khẽ gọi hắn, khó khi trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ.

“Có việc gì?” Tư Hiên Dật ngồi bên cạnh đọc sách ngẩng đầu nhìn Hứa Thiên Ái đang ngồi trên giường hỏi.

“Em muốn hỏi anh một chuyện.”

“Chuyện gì?” Hắn khép sách lại.

“Tống Kỳ Nghi bây giờ như thế nào?” Cô nhỏ giọng mở miệng hỏi.

Hắn chần chờ một chút, mở miệng nói: “Bị chẩn đoán là có bệnh tâm thần phân liệt, đang trị liệu trong trại an thần.” Nếu ngày đó không phải cô ngăn cản, có lẽ hắn sẽ thật sự giết chết Tống Kỳ Nghi.

“Anh nói, cô ấy – điên rồi?” Hứa Thiên Ái giật mình nói. Tuy Tống Kỳ Nghi từng muốn lấy mạng của cô, nhưng cô không hy vọng cô ta trở nên như vậy.

“Có lẽ là vậy.” Tư Hiên Dật nhàn nhạt nói. Hắn nhẹ vỗ về tay phải của Hứa Thiên Ái. Điên với cô ta có lẽ cũng là một chuyện tốt, nếu không, hắn cũng sẽ kiện cô ta, cho vào tù cả đời.

“Muốn ăn táo không?” Hắn thử nói sang chuyện khác, cầm một trái táo lên hỏi.

“Đương nhiên muốn!” Táo là cô thích nhất, có thể ăn dĩ nhiên cô sẽ ăn.

“Đúng rồi,” cô còn có một nghi vấn, “Tống Kỳ Nghi sao lại trở nên nghèo túng như thế?” Đây là nơi cô không hiểu nhất, chỉ qua hai tháng, có thể thay đổi nhiều vậy sao.

“Không có gì, chẳng qua là anh thấy cô ta quá đáng ghét, cho nên mới đuổi học, tiện thể kêu Lăng Tử Nhai đả kích xí nghiệp của gia tộc đó, làm nó trong vòng một tháng tuyên bố phá sản mà thôi.” Tư Hiên Dật gọt táo, không chút để ý nói. Bất quá, Tống Kỳ Nghi đâm em gái béo bị thương chính là điều mà hắn không ngờ được.

Cái gì? Thì ra Tống Kỳ Nghi thảm như vậy là do hắn tạo ra. Hứa Thiên Ái trừng mắt nhìn Tư Hiên Dật đang gọt táo, không biết nên nói gì cho phải. Chẳng những bị người mình yêu nhất đá, còn bị hắn ép đuổi học, người không còn đồng nào, nghĩ đến Tống Kỳ Nghi trong tình cảnh đó, nếu cô là Tống Kỳ Nghi mà nói, tám phần cũng sẽ điên.

Tư Hiên Dật gọt táo xong, đưa cho Hứa Thiên Ái.

Cô nhận lấy trái táo, nhưng vẫn chưa há mồm ăn, ánh mắt vẫn ngây ngô nhìn hắn.

“Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?” Hắn quan tâm hỏi han, vết thương của cô lại đau sao?

“Không có gì.” Cô thu hồi tầm mắt, nâng trái táo trên tay, cắn một hơi. Tuy trong lòng vẫn còn thương cảm Tống Kỳ Nghi, nhưng với Dật mà nói, có lẽ sẽ không bao giờ biết, bởi vì tình cảm của hắn chỉ dành cho một người...

May mắn, hắn yêu cô, càng may mắn hơn, cô cũng yêu hắn...

– %%%※%%% –

Kết thúc nửa tháng nằm viện, Hứa Thiên Ái rốt cuộc cũng được bước vào trường một lần nữa.

Wow, quả nhiên vẫn là bên ngoài tốt hơn, ngay cả không khí cũng khác với bệnh viện. Hứa Thiên Ái nhắm mắt lại, miễn cưỡng nằm trên bãi cỏ, hưởng thụ ánh nắng mùa đông.

“A? Tiểu Ái, cậu ở đây.” Phương Linh đi tới, thấy Hứa Thiên Ái hưởng thụ, cũng nằm lên bãi cỏ, hưởng thụ ánh nắng.

“Chúc mừng cậu, rốt cục cũng đính hôn với Tư Hiên Dật.” vẻ mặt Phương Linh say mê nói. Sáng sớm hôm nay, khi cô nhận được thiệp mời từ tay Lăng Hảo Hảo, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình. Không ngờ Tiểu Ái nhanh nhẹn như vậy, quen nhau chưa được bốn tháng đã đính hôn?!

Đính hôn? Hứa Thiên Ái đột nhiên mở to mắt, xoay người ngồi dậy.

“Tớ và Tư Hiên Dật đính hôn?” Cô giật mình hỏi. Sao cô không biết cô sắp đính hôn???

“Đúng vậy,” Phương Linh kỳ quái nhìn Hứa Thiên Ái, “Sáng nay chị Lăng đưa cho tớ một tấm thiệp mời, ở trên viết tớ phải tham gia lễ đính hôn của cậu và Tư Hiên Dật, có lẽ là ngay tháng giêng.”

“Chị ấy đưa cho cậu thiệp mời?”

“Đúng vậy, có gì không đúng sao?”

Đương nhiên không đúng, đương sự như cô còn chưa biết mình đã đính hôn, người ngoài đã nhận được thiệp mời của cô. Không, không phải chứ? Cô nhất định phải đi tìm Lăng Hảo Hảo hỏi cho rõ. Hứa Thiên Ái nhanh chóng đứng dậy, phủi phủi cỏ vụn trên người, đi thẳng đến xã tin tức tìm Lăng Hảo Hảo, bỏ lại Phương Linh một mình, không hiểu ra sao.

– %%%※%%% –

Chạy đến xã tin tức, bắt được Lăng Hảo Hảo đang định đi ra ngoài, Hứa Thiên Ái liền hỏi: “Tại sao chị lại đưa thiệp mời cho Phương Linh?”

“Không có...” Lăng Hảo Hảo tiếp lời nói.

Còn dám nói xạo!

“Chị không chỉ đưa cho một mình Phương Linh, cả trường chị đều phát hết rồi.” Hại cô mất cả buổi sáng, thêm hai tiết học, người tốt đúng là khó làm.

“Cái gì? Chị đã phát cho cả trường?”

“Đúng vậy, ngay cả bác trai bảo vệ hay bác gái quét dọn nhà cầu chị cũng không tha.” Lăng Hảo Hảo đắc chí nói. Nghĩ đến đúng là bội phục mình, trong thời gian ngắn đã phát nhiều như vậy.

Hứa Thiên Ái trừng mắt nhìn Lăng Hảo Hảo, tức giận đến không nói ra lời.

“Không cần cảm ơn đâu, đây là việc chị phải làm mà.” Dù sao Tư Hiên Dật cũng đã đồng ý với cô, ít nhất một năm nay sẽ không giải tán xã tin tức, cô lao động một chút cũng là cần thiết. Lăng Hảo Hảo nhìn biểu tình của Hứa Thiên Ái, còn nghĩ cô ấy đang muốn cảm ơn mình.

Cảm ơn? Đi chết đi, “Sao chị lại phát những thiệp mời hư ảo kia?” Cô hét lớn.

“Hư ảo? Có ý gì?”

“Ý chính là, em và Dật căn bản chưa đính hôn, sao chị lại phát mấy cái thiệp mời này?”

“Không đính hôn? Làm sao có thể? Những thứ này là sáng nay Tư Hiên Dật đưa cho chị.” Nếu không thì cô đã không nhàn rỗi như vậy, không có việc gì tự nhiên đi phát thiệp mời làm gì?

“Chị nói là Dật đưa chị thiệp mời?” Hứa Thiên Ái kinh ngạc hỏi.

“Vô nghĩa! Chị đây cũng không rảnh rỗi đến mức hao phí thời gian của mình đâu.” Lăng Hảo Hảo tức giận nói.

Cô... Trách sai người rồi...

Hứa Thiên Ái vội vàng cúi người, áy náy nói với Lăng Hảo Hảo: “Thực xin lỗi chị, hiểu lầm chị rồi!”

“Được rồi!” Lăng Hảo Hảo rộng rãi khoát tay áo. Cô là người lớn, không chấp nhặt kẻ nhỏ.

“Nhưng mà, hai đứa đính hôn, sao em lại không biết?”

Này – cô cũng không biết nên giải thích thế nào, “Em có lẽ nên đi hỏi Dật một chút.” Cũng chỉ có thể làm vậy, đến văn phòng tìm Dật đi.

– %%%※%%% –

Hứa Thiên Ái đi thẳng đến văn phòng hội trưởng. Đẩy cửa ra, đã thấy Tư Hiên Dật đang lên mạng.

“Dật!” Cô kêu lên, “Tại sao em lại không biết chúng ta sắp đính hôn?”

“Không phải bây giờ em biết rồi sao.” Hắn thấy cô đến, tắt trình duyệt, đóng máy vi tính lại.

Hứa Thiên Ái giận đến sắp ngất!

“Anh muốn đính hôn, tại sao không nói cho em biết, lại để em biết từ người khác chứ?” Hứa Thiên Ái tức giận la hét, thuận tay mở lon coca trên bàn, uống một hơi, “Huống chi, em khi nào thì đồng ý đính hôn với anh?”

Hắn cũng chưa từng cầu hôn với cô, cô còn chưa đồng ý, sao tự nhiên lại xuất hiện một cái tiệc đính hôn chứ.

“Bố mẹ em đồng ý.” Hắn vẫn như cũ, phun ra một câu chết người không đền mạng.

“Bố mẹ em? Bọn họ đồng ý khi nào?”

Tư Hiên Dật vô tội nhún vai, “Em về hỏi hộ đi.” Nói đến rất dài dòng, chủ yếu là ngày đó, ông ngoại và ba mẹ hắn tự mình chạy đến nhà Hứa Thiên Ái, ngỏ ý với cha mẹ cô, dù sao hắn cũng đứng đứng đắn đắn quen với cô, bọn họ mới muốn thả pháo nhanh hơn. Chỉ là suy xét hai bên còn đang học đại học, cho nên mới tổ chức lễ đính hôn trước, đợi tốt nghiệp đại học xong thì bọn họ sẽ kết hôn.

Dù sao, sớm hay muộn hắn cũng kết hôn với Hứa Thiên Ái, cho nên hành động của ông ngoại và cha mẹ hắn cũng không phản đối, đính hôn trước cũng được, coi như chứng minh cô là của hắn.

“Được, dù bố mẹ em đồng ý, nhưng em cũng không đồng ý!” Hứa Thiên Ái nặng nề đặt lon coca xuống bàn, đi đến trước mặt Tư Hiên Dật, níu lấy quần áo hắn nói. Bất đắc dĩ, hai người chênh lệch quá nhiều, làm hành động của cô có chút buồn cười.

Vì thế, hắn thuận tiện cúi mặt xuống gần sát cô, “Em không muốn đính hôn cùng anh?” Hắn hỏi chân thật vô cùng.

Này – cũng không phải. Nhìn khuôn mặt Tư Hiên Dật đột nhiên gần sát, biểu tình vô cùng chân thật, Hứa Thiên Ái nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Đính hôn với Dật, kỳ thật cô cũng không phản đối, còn rất vui là đằng khác. Chỉ là cô biết tin tức này từ người khác, làm cô có cảm giác như bị lừa vậy.

“Cũng không phải, chỉ là –” cô lúng ta lúng túng nói. Hắn đối với cô tốt như vậy, cô làm sao mà không muốn đính hôn cùng hắn. Chẳng qua là cô hơi giận vì cả trường đều biết hết, cô lại là người cuối cùng biết được.

“Như vậy là được rồi.” Hắn lôi cô ra ngoài cửa, “Đói bụng không, em có muốn ăn gì không?”

Chân cô vẫn đứng yên tại chỗ, rốt cuộc cô cũng biết có gì đó không thích hợp.

“Anh quên cầu hôn em.” Hứa Thiên Ái ai oán nhìn Tư Hiên Dật. Từ nhỏ, cô luôn mong mình sẽ trở thành nữ nhân vật chính trong phim, được nam chính quỳ xuống, dùng hoa hồng cầu hôn.

“Cầu hôn?” Đừng nói là cô muốn kiểu cầu hôn tiêu chuẩn nhé. Tư Hiên Dật thầm cầu nguyện trong lòng.

“Chính là anh quỳ xuống, dùng hoa hồng cầu hôn em đó.”

Bingo! Hắn đoán thật là chuẩn, da mặt Tư Hiên Dật co quắp lại

“Chúng ta chỉ là đính hôn.” Hắn cãi chày cãi cối nói. Muốn hắn làm chuyện đó, không bằng giết hắn thì hơn.

“Ai nói, đính hôn cũng có thể!” Cô phản bác.

“Không có hoa hồng để dùng.” Hắn tiếp tục tìm lý do.

“Thế thì anh đi mua đi.” Cô dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, “Em biết, em biết anh không muốn quỳ xuống cầu hôn em, cho nên mới tìm nhiều lí do như vậy.”

Cô nói đúng, hắn thật sự không muốn làm hành động bất lực như vậy.

“Anh cũng không biết, người ta... người ta rất muốn thử phương thức cầu hôn này.” Nước mắt bắt đầu nổi lên trong hốc mắt của cô, có thể chảy ra bất cứ lúc nào.

Hắn thất bại nhìn cô, biết mình chống đỡ không được lâu mà sẽ đầu hàng. Đối với nước mắt của cô, hắn vĩnh viễn cũng không có cách.

“Người ta muốn mà!” Hứa Thiên Ái không thuận theo dậm chân, nước mắt như hạt đậu lăn xuống trên má.

Trong năm giây, Tư Hiên Dật bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, “Này, Tử Nhai, bây giờ cậu lập tức đi mua một bó hoa hồng đỏ, trong vòng mười phút phải đưa đến bàn làm việc của tôi.”

Hứa Thiên Ái thoáng chốc nín khóc mà cười, nước mắt hoàn toàn biến mất sạch sẽ.

“Anh thật tốt!” Cô ôm cổ hắn vừa cười vừa nhảy.

Hắn ngẩng đầu nhìn trần nhà, ai bảo hắn yêu cô!

Tám phút sau, Lăng Tử Nhai đã đi vào văn phòng hội trưởng, giao bó hoa hồng đỏ cho Tư Hiên Dật.

“A Dật, đừng nói là cậu muốn dùng nó cầu hôn chứ?” Lăng Tử Nhai nhìn Tư Hiên Dật và Hứa Thiên Ái trêu ghẹo nói.

Tư Hiên Dật liếc Lăng Tử Nhai khinh thường, “Không phải chuyện của cậu, đi đi được rồi.” Hắn lạnh lùng nói, đẩy tên kia ra ngoài cửa, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Lăng Tử Nhai tức giận nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài một hơi, xem ra không được xem trò hay rồi...

Bên trong, Tư Hiên Dật có chút bất an cầm hoa hồng, chậm rãi đi đến cửa sổ, đứng trước mặt Hứa Thiên Ái.

Hạ quyết tâm, hắn quỳ một gối chấm đất, đưa hoa hồng về phía cô, “Hứa Thiên Ái, em có nguyện ý gả cho anh không?”

Không khí trầm mặc lan tỏa giữa hai người... Mười giây, hai mươi giây... Một phút đồng hồ, hai phút...

Cô tới cùng muốn hắn quỳ bao lâu? Hắn nhịn không được gầm nhẹ với cô: “Em không nhận hoa hồng sao?”

“Nhưng anh còn chưa nói sẽ yêu em cả đời, tất cả đều nghe theo lời em, bảo vệ em, quan tâm em... Nói.” Trên tivi không phải thường diễn vậy sao?

Hắn tức giận đến nỗi suýt nữa ói máu.

Được rồi, nếu quỳ, thì quỳ tới cùng, “Hứa Thiên Ái, anh cam đoan với em, sẽ yêu em cả đời, vĩnh viễn quan tâm em, bảo vệ em, chăm sóc em, em có nguyện ý gả cho anh không?”

“Em nguyện ý!” Cô hưng phấn nhận lấy hoa hồng, nụ cười đầy mặt.

Hắn đứng dậy, nhìn nụ cười của cô, thoáng chốc phát hiện mọi thứ mình làm đều là đáng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.