Chỉ Riêng Mình Em

Chương 19: Chương 19




Nghênh Niệm không hiểu tại sao Dụ Lẫm Nhiên lại không chịu ký tên cho cô, đôi môi khẽ nhếch, chớp chớp đôi mắt đầy kinh ngạc.

Anh đã thu bút lại.

Cô mới lên tiếng, “Tại, tại sao lại để lần sau?” Cô cúi đầu nhìn quần áo của mình, không biết có chỗ nào sai, “Quần áo của em có vấn đề hả...?”

“Vậy...”

Cái người lúc nãy ở trên bàn rõ ràng rất bình tĩnh, không hề nói giỡn với bọn họ, bây giờ lại có hơi “vô lại”, giống như cố ý trêu cô, Dụ Lẫm Nhiên nhíu mày, “Nói lần sau thì chính là lần sau.”

Nói xong, anh đi đến quầy trả bút, không xoắn xuýt chuyện này với cô nữa.

Nghênh Niệm giận dỗi đứng tại chỗ nhìn anh bước đi. Cái người này! Đúng là ỷ cô thích anh, không sợ mất fan tí nào!

Cô cũng muốn dũng cảm biểu diễn trước mặt anh phân cảnh thoát fan, đáng tiếc, cô lại không dám.

Quay trở lại phòng ăn, Nghênh Niệm và bọn Dịch Thận nói chuyện với nhau một hồi. Dụ Lẫm Nhiên quay lại chỗ ngồi, tựa như vừa nãy không có chuyện gì xảy ra, mắt không thèm nhìn sang Nghênh Niệm lấy một cái.

Đến khi liên hoan kết thúc, Nghênh Niệm nói cám ơn mọi người, nhất là Dịch Thận đã mời mình mộ bữa ăn đầy kỉ niệm này. Lúc cô đang định vào thang máy thì có một nhân viên chạy đến gọi Nghênh Niệm.

Đối phương tự giới thiệu Nghênh Niệm mới biết, người này là dẫn đội của SF.

“Có chuyện gì không ạ?”

“Chuyện là vầy, Lẫm Nhiên bảo tôi đưa cái này cho em.”

Nghênh Niệm nghe xong thì kinh ngạc, nhưng trong nháy mắt, cô đã che dấu cảm xúc.

“Đội trưởng Dụ đưa cho em cái gì vậy ạ?”

“Ầy.” Dẫn đội đưa cho cô một tờ giấy, trên đó có viết một dãy số, “Đây là số của tôi, có thể gọi số này cho tôi bất cứ lúc nào.”

Cô vẫn chưa hiểu, “Cái này?”

“Lần sau nếu em có đến xem SF thi đấu, sau trận đấu em có thể gọi cho tôi. Lẫm Nhiên bảo đến lúc đó sẽ kí tên cho em.”

Bấy giờ Nghênh Niệm mới hiểu ra, Dụ Lẫm Nhiên nói sau này sẽ kí tên cho cô hóa ra không phải là nói cho qua chuyện. Ngay cả chuyện người có thể dẫn cô vào hậu trường, anh đã sắp xếp đâu vào đấy.

“Em cất đi, lần tới có thể gọi cho tôi.” Dẫn đội nói xong thì gật đầu chào Nghênh Niệm rồi quay về phòng ăn.

Người của SF vẫn chưa đi, dù sao Nghênh Niệm cũng không phải là thành viên của bọn họ, thấy mọi người chuẩn bị giải tán, cô liền rời khỏi trước.

Sau đó, Nghênh Niệm vuốt ve tờ giấy có số điện thoại của người dẫn đội, tâm trạng khó mà bình tĩnh.

Tựa như cơn gió nhẹ thoảng qua mặt hồ, nhẹ nhàng lay động gợn sóng, từng cơn từng cơn, không thể nào dừng lại.

...

Từ khi cầm được số điện thoại của dẫn đội, Nghênh Niệm thường xuyên rơi vào trạng thái ngẩn ngơ. Về nhà rồi, khi rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cô thích lấy điện thoại ra, bấm vào số điện thoại kia rồi ngẩn người -- vì tránh làm mất số, Nghênh Niệm đã lưu nó vào điện thoại.

Dụ Lẫm Nhiên là người mà khi càng tiếp xúc càng khiến người khác cảm thấy khó nắm bắt. Nghênh Niệm lại rất thích anh, ngoài sự xúc động, cảm giác mới mẻ ban đầu ra, chính là dục vọng muốn tiến sâu vào tìm hiểu anh thật kỹ.

Mất hai ngày trời để suy nghĩ nhưng vẫn không rõ, Nghênh Niệm bất lực đành phải tìm sự giúp đỡ từ Dịch Thận.

Dãy số được ghi tên “Y Thận” trong điện thoại giống như là thẻ may mắn của cô vậy, cảm giác được sự thân thiết của Dịch Thận từ buổi liên hoan lần trước, Nghênh Niệm thấy khoảng cách giữa cô và cậu đã rút ngắn đi.

Dù sao Dịch Thận cũng chỉ mới mười tám tuổi, tính tình hoạt bát càng khiến cô cảm thấy bọn họ là bạn đồng lứa.

Đọc tiểu thuyết nước ngoài một lát, Nghênh Niệm nằm trên giường ngủ mềm mại ở trong phòng nhắn tin cho “Y Thận.”

“Anh có bận không?”

“Đang huấn luyện hả?”

“Em có cái này muốn hỏi anh.”

Một lát sau, bên kia nhanh chóng trả lời lại.

“Không bận.”

“Nói đi.”

Nghênh Niệm vừa gõ chữ vừa thầm nghĩ tại sao Dịch Thận trên mạng không hoạt bát như Dịch Thận ngoài đời, xem ra dù có hoạt bát, cởi mở cũng chưa chắc có thể nắm bắt được thú vui khi lướt mạng.

Cô lắc đầu, bấm gửi tin nhắn:

“Là chuyện liên quan đến đội trưởng.”

“Em... em muốn hỏi một chút, bình thường tính tình của đội trưởng như thế nào?”

“Y Thận” trả lời: “Em thấy sao thì là vậy.”

... Người ta nhìn không ra mới hỏi anh mà!

Nghênh Niệm lăn trên giường hai vòng, thở dài một hơi, đành đổi sang chủ đề khác.

Cho anh một liều dự phòng:

“Đội trưởng đã từng yêu ai chưa?”

“Y Thận” còn dứt khoát hơn cả cô, lời ít mà ý nhiều, “Không.”

- - “Đội trưởng thích kiểu con gái thế nào vậy?”

“Không có hình mẫu lí tưởng, còn tùy.”

- - “Ngoại trừ chơi game ra, đội trưởng còn thích cái gì không?”

“Không.”

- - “Lúc đội trưởng không thi đấu, không huấn luyện thì sẽ làm gì?”

“Đọc sách, tập thể dục, nghỉ ngơi.”

Nghênh Niệm thấy Dịch Thận phối hợp trả lời cô như thế, âm thầm khen anh lên tận trời, dần xem anh trở thành người phe mình!

Đọc tin nhắn trả lời của Dịch Thận, cô sờ cằm suy nghĩ, cơ hội thế này rất ít, nếu cô không biết nắm bắt, chẳng may lần sau hỏi lại, Dịch Thận không muốn trả lời thì phải làm sao? Đúng vậy! Phải tranh thủ cơ hội tìm hiểu thêm được miếng nào hay miếng đó.

Thế là cuộc hỏi đáp được tiếp tục một cách khí thế.

- - “Nếu con gái chơi game dở có bị trừ điểm trước mặt đội trưởng không?”

“Phải xem tình hình.”

- - “Ơ, có ý gì?”

“Ý là, xem người đó là ai.”

Nghênh Niệm:...

Cô lại hỏi, “Bình thường đội trưởng có xem tin nhắn trên Weibo không?”

Bên kia trả lời, “Không.”

Tiếc ghê, cô còn đang định nhắn tin cho Dụ Lẫm Nhiên đây.

Hỏi đến đây, Nghênh Niệm dừng lại, dũng khí bất chợt ùa về, hỏi một câu hỏi vừa khó xử vừa ngại ngùng.

- - “Đội trưởng cảm thấy em thế nào? Có hảo cảm hay là không?”

Cô cầm điện thoại thấp thỏm chờ tin, thời gian tí tách trôi qua, cùng hòa vào tiếng tim đập của cô, cô hồi hộp nhìn màn hình điện thoại không chớp mắt.

Đợi cả buổi mới nhận được một câu:

“Em đoán xem.”

Má nó má nó!!

Nghênh Niệm đứng bật dậy, hung hăng ném điện thoại một cái “bộp” lên chăn.

Vẻ mặt có thể nói là vặn vẹo đến dữ tợn.

Ngay lúc mấu chốt, Dịch Thận lại trả lời cô như thế!

Nghênh Niệm giận đến đấm ngực. Cô coi như đã hiểu, đặt tình cảm không đúng chỗ chính là như thế, lần sau nếu có cơ hội, cô nhất định sẽ nắm lấy cơ hội làm thân với Dịch Thận!

Nghênh Niệm không còn hứng thú để hỏi nữa, nằm dài trên giường, mím môi, ngón tay đặt trên màn hình không ngừng chọt chọt.

Không quan tâm người bên kia là con trai hay là đồng đội của Dụ Lẫm Nhiên, thẳng thắn trút hết tâm sự trong lòng mình, dẫu sao Dịch Thận cũng đã biết tên Weibo của mình, tình cảm của cô dành cho Dụ Lẫm Nhiên không cần thiết phải che giấu trước mặt Dịch Thận.

Đồng dạng, cô xem Dịch Thận như bạn bè cùng lứa mà đối xử.

Trên màn hình tràn ngập nỗi lòng của cô:

“A... Làm sao đây, trong đầu em toàn là hình bóng của đội trưởng mà thôi.”

“Em cũng không biết vì sao mình thích đội trưởng đến thế. Lúc đầu chỉ xem clip phỏng vấn của anh ấy, chả hiểu sao lại để ý đến đội trưởng nữa.”

“Kết quả bây giờ hễ rảnh rỗi là chạy đi xem thi đấu, chứ không có tâm trạng nào mà đi ăn với bạn bè.”

“Em nói thật đó, chỉ cần xem thiếu một trận đấu, không được nhìn đội trưởng, em cảm thấy như bị thiếu máu vậy đấy!”

“Sao đội trưởng lại giỏi thế nhỉ?”

“Giỏi một cách quá đáng.”

“Giận ghê nơi!”

Nghênh Niệm rên rỉ đấm lên giường, không quên gửi sang cho “Y Thận” tâm trạng lúc này của mình. nhắn gửi cảm xúc lúc này của mình sang cho Y Thận.

“Em rất rất thích đội trưởng của anh đó...”

***

Từ chương này là mình có cảm giác anh Dụ đang thả thính Niệm Niệm ấy =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.