Cuộc họp mặt gia đình đã diễn ra hơn một nửa, vẫn nhàm chán như xưa.
- - Chí ít, đối với Nghênh Niệm là thế.
Bỗng có ai đó giật góc áo của cô, Nghênh Niệm ngẩng lên, cậu em họ mười tuổi chạy đến góc nhỏ này, hất cằm lên, tính tình kiêu ngạo vì đã quen được nuông chiều.
“Nghe nói chị giỏi Taekwondo lắm hả? So tài với em đi!”
Nghênh Niệm cau mày, không thèm đáp trả.
Em họ nhìn vẻ mặt của cô, dừng lại một chút rồi nhếch môi, “... Chị Niệm Niệm.”
“Chị không so với em.” Nghênh Niệm từ chối, “Em đánh không lại chị đâu.”
“Ai bảo!” Em họ không phục cãi lại, “Thầy giáo khen em rất giỏi! Là người giỏi nhất lớp đó!”
Cả phòng đều là mấy đứa trẻ ngang vai vế với Nghênh Niệm, mấy chú mấy bác không trò chuyện đánh bài thì chính là bị ông Nghênh gọi vào phòng nói chuyện; mấy cô, mấy thím thì vào bếp giúp đỡ hoặc tập trung ở phòng khác nói chuyện nhà cửa.
Là người lớn nhất trong căn phòng này, Nghênh Niệm cố gắng nhẫn nại đối phó với cậu em họ bình thường không thân thiết này.
“Chị không so với em, em tìm bọn họ chơi đi.”
Vì được nuông chiều riết quen, muốn làm gì là phải làm cho bằng được, nếu không sẽ không chịu bỏ qua, em họ níu góc áo Nghênh Niệm, “Không! Em muốn so tài, chị phải so với em! So tài với em...”
Nghênh Niệm bị thằng nhóc quậy riết, không muốn tiếp tục dây dưa với nó, đành phải đứng dậy.
Gia đình cô có nhiều con nít, vì tránh va chạm nên sàn nhà được trải đến tận mấy lớp thảm, dù có trồng chuối, xoay vòng vẫn không hề hấn gì, vừa hay thích hợp làm sàn thi đấu.
Nghênh Niệm không làm thật, em họ chỉ mới mười tuổi, trình độ chênh lệch, coi như cô nhường nó một bước thì cũng không thắng nổi cô. Nghênh Niệm luôn phòng thủ, em họ lại đánh thật, nhưng dù có dùng sức cỡ nào vẫn không chạm tới cô.
Thằng nhóc tức đến đỏ mặt, đưa chân đá một cú nhưng bị Nghênh Niệm đỡ lại, nó bị mất thăng bằng nên té cái ạch dập mông xuống đất.
Nó dừng một giây, sau đó bắt đầu gào khóc. Nghênh Niệm nhíu mày, định tiến lên xem nó bị đau ở đâu thì thằng nhóc bỗng nhảy lên, nhấc chân đá vào người cô.
Đánh lén.
Nghênh Niệm nhanh chóng phòng thủ, dùng đòn ném vai, ném thằng nhóc rơi xuống đất.
Lần này, em họ khóc thật, tiếng gào khóc thảm thiết khiến người lớn trong nhà phải chạy đến.
“Ồn ào gì đó?”
“Đứa nào khóc? Sao thế, có phải lại đánh nhau nữa không...”
Nghênh Niệm nhìn em họ ngồi dưới sàn, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Là em muốn đánh nhau với chị, chị đã bảo là em đánh không lại rồi mà.”
Thằng nhóc không quan tâm, nó khóc ầm lên, “Chị xấu lắm! Thầy giáo bọn em không dạy ném vai, chị xấu lắm...!”
Thế mày đánh lén chị thì sao, còn nhỏ mà không học cái tốt! Nghênh Niệm định mở miệng thì thím cô chạy vào, thấy con trai mình ngồi bệt dưới thảm, vội vàng hỏi, “Sao thế? Sao thế Khiêm Khiêm của mẹ?”
“Mẹ! Chị Nghênh Niệm đánh con --”
Em họ vừa méc mẹ, bỗng nhiên truyền đến giọng nói đầy uy nghiêm.
“Ồn ào cái gì đó?”
Mọi người nhìn về phía cửa phòng, bầu không khí bỗng chốc yên lặng.
Ông Nghênh chậm rãi bước vào, bờ vai sừng sững như núi, uy nghiêm vẫn không thay đổi, trấn áp cả nhà họ Nghiêm từ trên xuống dưới.
Em họ thấy có người chống lưng, vội vàng nhào tới ôm lấy chân ông, “Ông ơi, chị Nghênh Niệm đánh con! Chị ấy quăng con xuống đất! Khiêm Khiêm đau quá!”
Ông Nghiêm đưa tay định ôm vai thằng nhóc nhưng lại dừng lại, dưới cái nhìn chằm chằm của cả nhà thì mất tự nhiên, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai nó.
“Không được khóc, đàn ông con trai khóc thành như vậy thì làm được gì!”
Trong lời nói lại không nghe ra ý trách mắng.
“Tết nhất, cô lại làm trò gì thế?” Ông Nghiêm bất ngờ nhìn sang Nghênh Niệm.
Một năm nhà họ Nghênh lại sum họp mấy lần, mấy chú mấy bác mang gia đình mình về, còn có hai người cô cũng sẽ dẫn chồng và con cái đến đây.
Ba Nghênh Niệm không phải là con lớn nhất, bây giờ lại không ở đây, ba và mẹ cô đang đi đón bà nội. Mấy bữa trước bà nội cùng đi du lịch với mấy người bạn già, hôm nay mới trở về.
“Em ấy nói muốn so tài với con, con không chịu nhưng em ấy cứ một hai bắt con chơi với nó.” Nghênh Niệm có gì nói đó, “Ai ngờ nó đánh không lại con thì ngồi ăn vạ, lúc con đi tới thì ra tay đánh lén, con chỉ lỡ tay...”
Cô bình tĩnh giải thích nhưng lại bị ông Nghênh cắt ngang, “Nó là em cô! Sao cô lại không biết yêu thương người nhà hả? Thằng bé còn nhỏ như thế, chẳng may bị thương thì sao?”
Thảm trải sàn dưới chân mềm mại khiến câu nói ấy của ông Nghênh càng thêm buồn cười.
Vừa nãy em họ đưa chân đá vào bụng của Nghênh Niệm, là do cô kịp thời bắt được chân của nó, chỉ có điều hơi dùng quá sức mà thôi. Sao không ai nghĩ đến, cô cũng chỉ là một cô gái, chẳng may bị thương thì làm thế nào?
Mặt Nghênh Niệm trầm xuống, bác hai lo lắng đứng ra giải hòa, “Ba, chỉ là mấy đứa nhỏ giỡn với nhau thôi, ba đừng nóng! Niệm Niệm không phải là đứa không biết chuyện!”
“Nếu nó biết chuyện thì sao lại xô em trai xuống đất?”
“Ba...”
“Là con cố ý đó.” Nghênh Niệm ngẩng đầu nhìn ông Nghênh đang kinh ngạc, lúc ông chuẩn bị nổi giận thì cô bật cười, “Là con cố ý tìm Khiêm Khiêm đánh nhau, cố ý từ chối nó, cố ý đánh nó nằm đất, cố ý để nó đánh lén con để con ném nó xuống đất.”
“Trong lòng ông, con là người như thế có đúng không?” Cô nặng nề nhấn mạnh hai chữ cuối cùng, “... ông nội.”
“Nghênh Niệm, con --” Thím nghe cô nói thì nóng lên, nhưng bị ánh mắt như dao sắc của cô quét qua thì im bặt. Một giây sau, bà kinh ngạc mình lại bị một đứa cháu lườm cho sợ, càng khó tha thứ, lớn giọng, “Khiêm Khiêm nó còn nhỏ! Sao con lại ra tay nặng thế?”
Ông Nghênh chỉ nhìn Nghênh Niệm. Ánh mắt đã trải qua bao nhiêu sự đời vẫn không thích cô như cũ, đừng nói có sự yêu thích cháu nội, ánh mắt ấy vô cùng xa cách, mang còn mang theo sự dò xét.
“Cô dám mạnh miệng với ta hả?”
Nghênh Niệm chưa kịp mở miệng, tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
“Ba, mẹ, ông ngoại...”
Bầu không khí căng thẳng trong phòng khách bị phá vỡ, chàng thanh niên cao hơn Nghênh Niệm đi tới, thấy có chuyện không đúng thì kinh ngạc, mấy lời định nói bị ngăn ở cổ họng.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Chàng trai bước tới, khó hiểu hỏi.
“Gia Thụ sao lại đến muộn thế! Mau đến đây!” Cô Nghênh Niệm la cậu, nháy mắt ra hiệu cậu đến cạnh mình.
Giang Gia Thụ sững sờ nhìn một vòng, bắt gặp ánh mặt của Nghênh Niệm. Ngay sau đó, hai người vội vàng dời mắt.
Hai người bọn họ cùng tuổi, Giang Gia Thụ lớn hơn Nghênh Niệm một tháng, tuy hai người học cùng một trường nhưng bình thường ít khi gặp nhau.
Đối với cô em họ này, Giang Gia Thụ không biết phải nói thế nào, là cháu gái duy nhất đáng lẽ phải là hòn ngọc quý trên tay của cả nhà. Nhưng từ lúc cậu biết chuyện đến giờ, Nghênh Niệm chưa bao giờ thân thiết với đám anh em trong nhà.
Ngày thường không qua lại, không liên lạc cũng không sao, lớn lên một chút, mỗi lần đến lễ Tết, cả nhà quây quần thì Nghênh Niệm luôn ầm ĩ với ông ngoại. Năm nào mà hòa hợp được một ngày thì phải thắp nhang tạ ơn ông trời.
Vừa nhìn vào là biết, chắc lại là Nghênh Niệm ầm ĩ với ông ngoại rồi. Giang Gia Thụ đang định đi đến chỗ mẹ mình thì Khiêm Khiêm đang ôm chân ông Nghiêm bỗng nhiên gọi cậu, “Anh Gia Thụ!”
Giang Gia Thụ dừng bước, quay đầu nhìn thằng nhóc, đành vẫy tay với nó, “Muốn qua đây không?”
Mấy thằng nhóc hay thích chơi với mới anh lớn hơn, Giang Gia Thụ luôn được mấy đứa em họ bám lấy. Khiêm Khiêm thấy cậu vẫy tay với nó, ý định mách tội đều bay ra sau đầu, lập tức chạy sang chỗ Giang Gia Thụ.
- - Nhưng nó lại bị Nghênh Niệm nắm lấy cổ áo.
Khiêm Khiêm bị kéo lùi về sau, thấy Nghênh Niệm thì “Á” lên một tiếng rồi òa khóc, mặt xụ xuống muốn ngồi bệt ăn vạ.
“Nghênh Niệm!”
Không quan tâm thím đang la mắng, Nghênh Niệm đưa tay kia bắt lấy cánh tay của Khiêm Khiêm. Thằng nhóc bị xách lên, không chạm xuống đất được nên càng khóc to hơn.
Nghênh Niệm nhìn ông Nghênh, “Ông nội, chúng ta chưa nói xong!”
Giang Gia Thụ thấy Khiêm Khiêm khóc, không nhịn được nhíu mày, “Nghênh Niệm, em buông tay trước đi!”
Nghênh Niệm làm ngơ.
Cậu giận tái mặt, đưa tay kéo Khiêm Khiêm, nhưng lại bị Nghênh Niệm hất tay ra, lảo đảo lùi về sau.
“Không có chuyện của anh!”
“Gia Thụ!” Cô nhỏ hô lên. Giang Gia Thụ không quay lại, nổi cáu với Nghênh Niệm, “Sao em lại thế này? Có gì thì từ từ nói không được hả, Khiêm Khiêm nó còn nhỏ!”
“Nó còn nhỏ, anh lớn rồi đúng không? Có hiểu tiếng người không?” Nghênh Niệm lạnh lùng nói, “Tránh ra.”
Cô nhỏ và thím nhìn nhau, bác hai và bác gái cùng mấy người khác vội vàng giảng hòa, khuyên ông Nghênh, cô nhỏ và thím, phòng khách bỗng trở nên ồn ào.
“Cô càng ngày càng không biết lớn nhỏ nữa rồi!”
Ông Nghênh nặng nề mở miệng, đưa tay chỉ Nghênh Niệm, ngón tay run rẩy, “Lập tức xin lỗi anh và em trai cô ngay!”
Nghênh Niệm buông tay để Khiêm Khiêm xuống, cô im lặng một hồi rồi bật cười.
“Ông nội không mệt nhưng con mệt rồi.”
Cô nhìn thẳng vào mắt ông.
“Mỗi năm đến nhà nội ăn Tết đều phải nghe ông dạy dỗ, nghe mắng vài câu. Ông luôn chướng mắt mẹ con, cũng ghét con là con gái, ông thử đặt tay lên ngực tự hỏi, mấy năm nay chuyện ông bất công còn ít ư? Con thông cảm cho ba mình, ba làm con của ông nội, là ba của con, đứng ở giữa khó xử, cho nên con luôn nhịn xuống.”
Nghênh Niệm nói, “Nhưng hôm nay, con sẽ không nói xin lỗi. Ông nội thích làm sao thì làm. Mắng con bất hiếu cũng được, nói gì cũng được, tùy ông.”
“Cô --”
Nghênh Niệm nhìn ông Nghênh tức đến đỏ mặt, cô cười, ánh mắt lạnh như băng, “Tết năm sau con sẽ không đến đây nữa.”
Bác hai vội nói, “Niệm Niệm! Con đừng nói thế, mau xin lỗi ông nội...”
Nghênh Niệm biết bác hai có ý tốt, nhưng giọng điệu ấy như xương cá mắc ở cổ họng, khiến cô ngay cả thở thôi cũng thấy đau.
“Con thấy thông cảm cho ông.”
Nghênh Niệm bật cười, nói với ông Nghênh.
“Dù ông nội có không thích con, ghét con là con gái. Nhưng Nghênh Niệm con, là đứa cháu giỏi nhất nhà này.”
“Dù là đứa cháu trai mà ông thích nhất.” Cô nghiêng đầu chỉ Khiêm Khiêm đang ngồi khóc dưới đất, sau đó duỗi tay kéo Giang Gia Thụ đang ngơ ngác đến trước mặt, “Hay là đứa cháu ngoại mà ông thương nhất.” Không chờ Giang Gia Thụ lấy lại tinh thần, cô đẩy cậu ra, nhìn ông lão trước mặt.
“So với con...”
Ánh mắt cô tràn ngập sự bướng bỉnh, không cúi đầu chịu thua.
“– So với Nghênh Niệm con, tất cả đều là đồ bỏ đi!”
...
“Nghênh Niệm con ở đâu? Ngoan, nghe điện thoại của ba đi!”
“Nghênh Niệm, mẹ và ba đến tìm con nhé, đừng giận, chúng ta về nhà ăn cơm nha con?”
“Nghênh Niệm, đọc được tin nhắn thì trả lời cho ba mẹ được không con?”
Nghênh Niệm đọc tin nhắn ba mẹ gửi đến, tin nhắn xếp một hàng dài, cô gọi lại cho ba mẹ.
“Ba, mẹ, con không sao hết, hai người không cần đi tìm con. Thật mà, con đang trên đường về nhà... Ba mẹ ở lại nhà nội ăn cơm đi, bà nội vừa về... Ba mẹ mà đi thì lại bị nói nữa... Con không sao, cũng không phải là lần đầu tiên, con về nhà tự nấu ăn là được...”
Nghênh Niệm nhẹ giọng trấn an ba mẹ, nghe bọn họ sốt ruột hỏi thăm cô, cô nói một hồi, cuối cùng cũng khiến bọn họ an tâm...
Biết làm sao được? Một bên là ba mình, một bên là con gái, đứng giữa hai bên, có lúc Nghênh Niệm không muốn khiến ba mình khó xử.
Nhưng một khi xuất hiện vấn đề thì khó mà giải quyết.
Cô không muốn vì mình mà khiến cho mẹ vốn dĩ không được yêu thích lại bị chỉ trích, ba bị kẹp ở giữa cũng không dễ dàng gì. Cô chạy ra khỏi tiệc gia đình thì có thể nói là tuổi trẻ non dại, còn bọn họ thì không thể.
Dù gì cả nhà họ Nghênh đều nói cô lớn gan, cao ngạo, khó gần, cô đã quen bao năm nay, nói thêm vài lời nữa cũng chẳng sao. Không gặp nhau thì không cãi nhau, cô không muốn lại chiến đấu với ông Nghiêm.
Tắt điện thoại, Nghênh Niệm không thèm nghĩ nữa, giẫm lên ván trượt trượt về nhà, lướt qua trụ đèn, đuôi tóc khẽ bay lên dưới ánh đèn đường.
Thiếu nữ mạnh mẽ, gương mặt toát lên khí thế hào hùng hiếm thấy so với mấy cô gái đồng trang lứa.
Nghênh Niệm trượt ván trượt về đến nhà, hôm nay dì giúp việc đã nghỉ, căn biệt thự hai tầng im ắng hơn ngày thường. Cô dựng ván trượt ở trước cửa, rồi thay dép lê đi vào nhà, chầm chậm bước lên lầu.
Vào phòng ngủ, cô ngã xuống giường lớn, thơ thẫn một hồi lâu, cho đến khi điện thoại rung lên mới hoàn hồn.
Nghênh Niệm không thích ồn ào, cô lôi điện thoại ra rồi ném lên giường.
Điện thoại cứ kêu mãi.
Cô ngồi dậy, bực mình cầm điện thoại lên xem, hóa ra group chat của lớp đang nói chuyện phím. Cô nhìn lướt qua, một bạn nam đang nói chuyện trong game. Cô tùy tiện đọc một lượt, định đặt điện thoại xuống thì hai bạn nam bắt đầu tranh chấp.
“Chửi thì sao?”
“Cậu nói thế là không nói lí lẽ rồi.”
“Không lí lẽ gì? Đội cùi thì phải có giác ngộ của đội cùi, bày đặt giả vờ trâu bò làm gì? Cậu thiên vị như thế thì xấu lắm...”
Nghênh Niệm buồn chán nên xem thử bọn họ nói gì.
Bọn họ đang nói về trò chơi mình hay chơi. Hôm nay có hai đội chuyên nghiệp thi đấu, trong đó có một đội rất yếu, đội còn lại chỉ tạm chấp nhận được.
Thắng thua là chuyện thường tình, nhưng hôm nay đội yếu lại thắng, đội tạm được lại thua.
Vừa kết thúc trận đấu, mộ thành viên trẻ tuổi trong đội tạm được không giữ được bình tĩnh đã đăng weibo, “Không phục.”
Chỉ có hai chữ nhưng lại dẫn đến tranh luận giữa hai bên,
Vốn dĩ dưới bài đăng chỉ có fans của đội đó vào an ủi và ủng hộ, fans hai bên đều ít, nhưng sau khi bài đăng này bị đưa vào một trang Tieba chuyên thảo luận game này thì những người chơi khác và người qua đường tham dự ngày càng đông.
Hai đội đều ít fans, nói chuyện rất “trung lập”, không cần phải tìm từ cố kỵ. Thế là dưới weibo ấy bắt đầu rùm beng.
Có người không hứng thú với hai đội yếu đấu với nhau, không xem trận đấu nhưng lại đến khiêu khích.
“Trình độ chẳng ra làm sao cả, chỉ mới có nâng cao thực lực thôi mà, người không biết còn tưởng mấy người đang thi chung kết thế giới ấy chứ.”
“Gà chip đấu với gà chip xem ai chíp hơn, không sợ mất mặt à!”
...
Nhưng cũng có người đã xem trận đấu đứng ra nói, “Trận đấu này là tự mấy người ra đánh, nhìn biểu hiện trong trận đấu là biết, mấy người không bằng SF. Năm nay người ta có thể đánh bại mấy người chính là bản lĩnh của người ta, mấy người thua thì không phục chỗ nào?”
Mấy người có xem thi đấu bắt đầu nhảy vào phụ họa.
“Có lý! Mà nói nha, có phải năm nay SF mới tuyển một người mới không? Tuyển thủ hỗ trợ* kia có phải là tuyển thủ mới hay không? Trận đấu hôm nay bên đội đó có nhiều thứ hay ho lắm!”
*SP: Support là tướng đi cùng và bảo vệ cho AD.
...
Nghênh Niệm không chơi game này nên đọc mà cứ như lạc vào trong sương mù, chỉ hiểu sơ sơ.
Cái cô hiểu rõ nhất chính là tên đội chiến thắng chính là “SF“.
Đi hóng chuyện mà cái hiểu cái không, đang lúc định bỏ điện thoại xuống thì trong nhóm lại có bạn nam lên tiếng, “Video phỏng vấn sau khi thi đấu có rồi! Người phỏng vấn của SF hôm nay chính là tuyển thủ đẹp trai mới gia nhập kia!”
Nghênh Niệm vốn định đăng xuất, khỏi mắc công điện thoại cứ rung làm cô bực bội, nhưng ngón tay cô vẫn lướt trên màn hình. Cô không biết vì sao, chỉ do dự hai giây, rồi lại quay lại nhóm ấn vào đường link kia.
Video hiện lên, trong clip, chàng trai đang được phỏng vấn rất tuấn tú, ý cười luôn hiện bên khóe môi.
Nghênh Niệm nhìn anh chằm chằm.
Nụ cười tưởng chừng như dịu dàng ấy, thật ra không hề chạm vào đáy mắt.
Nhất là sau khi MC nhận được tin mới nhất, kể lại sơ lược chuyện trên weibo một lần rồi đặt ra câu hỏi sắc bén, chút hứng thú ít ỏi trong ánh mắt của anh càng nhạt đi.
Một giây sau, anh nghe MC hỏi, “Xin hỏi, đối với chuyện đối thủ nói không phục với trận đấu này, anh có gì muốn nói không?”
Chàng trai với dáng người rất cao, ít nhất cao hơn 1 mét 86, anh đứng thẳng ở chỗ đó, “Không có gì để nói.” Khóe môi lại cong lên một chút, ánh mắt hờ hững, bình tình đáp --
“Thắng, chính là thắng.”