Trong nháy mắt, cả thế giới như ngừng hoạt động.
Nghênh Niệm cầm điện thoại ngẩn ngơ, một giây, hai giây, ba giây... Điện thoại trượt ra khỏi lòng bàn tay, trước khi nó rơi xuống tấm chăn mỏng, Nghênh Niệm bỗng hoàn hồn, luống cuống tay chân chụp lấy.
Dịch Thận không phải là Dịch Thận ư? Không đúng! Phải nói là, tài khoản wechat mà cô nghĩ rằng là của Dịch Thận không phải của Dịch Thận ư?!
Ôm tia hy vọng cuối cùng, cô gõ một dòng tin nhắn: “Anh là ai?” Không một ai biết rằng, cô đã tốn bao nhiêu tâm sức vào ba chữ này.
Vài giây sau, đối phương trả lời lại:
- - “Dụ Lẫm Nhiên.”
Chuyện này tuy nằm trong dự liệu nhưng cũng hoàn toàn bất ngờ.
Nghênh Niệm ngơ ngác một hồi, một tay cầm di động, một tay cuộn thành nấm đấm: “A a a a a a --”
Cô nhắm mắt lại hét lên, ngã sấp xuống giường một cái rầm.
Hoàn toàn không ngờ tới.
Muốn chết quá đi.
Cô ngốc nghếch trước mặt Dịch Thận bao lâu nay, hỏi thăm mọi chuyện về đội trưởng, còn cả cái lần mà cô thổ lộ lòng mình nữa... hóa ra tất cả đều bị phơi bày trước mặt chính chủ hết rồi.
Nghênh Niệm không còn dũng khí để xem lại lịch sử trò chuyện, xem xem cô đã từng mất não như thế nào trước mặt Dụ Lẫm Nhiên?
Không chỉ nói hết mấy lời ngốc nghếch, lại nghĩ đến mấy lần gặp anh ở ngoài, cô còn tự cho rằng mình rất bình tĩnh, thận trọng. Ai mà ngờ, thật ra anh đã nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô. Còn cô lại chủ động chạy đến trước mặt anh, giống hệt một đứa ngốc vốc hết vốn liếng của mình ra!
Tốn mấy phút đồng hồ để hồi phục tâm trạng, mặt Nghênh Niệm nóng bừng, gom hết dũng khí nhắn tin cho Dụ Lẫm Nhiên:
“Xin lỗi anh.”
Đối phương hỏi lại, “Xin lỗi cái gì?”
Nghênh Niệm cũng không nói được, chỉ cảm thấy có lẽ mình đã khiến khó xử. Nghĩ nghĩ, cô dè dặt hỏi anh, “Đội trưởng, anh sẽ không chặn em chứ?”
Tin nhắn này gửi đi, thời gian nhận được trả lời lâu hơn tin nhắn trước.
Nhưng may là Dụ Lẫm Nhiên vẫn trả lời cô, anh hỏi lại: “Sao lại chặn em?”
Vì cô vừa đần lại vừa ngốc, mất mặt lại còn khó chịu...
Lời này chỉ lướt qua một lần trong lòng cô rồi thôi, nếu Dụ Lẫm Nhiên không có ý đó, cô sẽ không thay anh tìm lý do chặn mình nữa. Bớt lo được một nửa, nhưng cơn nóng trên mặt vẫn chưa chịu giảm đi.
Bình thường cô luôn mong muốn được cùng anh tiếp xúc nhiều hơn, sau khi kết bạn với “Dịch Thận”, cô còn âm thầm vui vẻ một trận -- mối liên hệ giữa cô và anh lại có thêm một điểm chung.
Nhưng khi tài khoản của đồng đội biến thành tài khoản của chính chủ, cô bỗng nhiên không biết phải làm thế nào cho phải.
Có lẽ cảm giác này giống như cảm giác hồi hộp lo lắng sau khi xa quê một thời gian mới trở về.*
*Câu gốc là: 近乡情怯: Cận hương tình khiếp, xa quê một thời gian, khi quay về lại cảm thấy hồi hộp, lo lắng.
Nghênh Niệm suy nghĩ một buổi, quyết định nhắn tin cho Dụ Lẫm Nhiên nói mình đang bận, sau đó rút lui, tạm thời giả chết. Đợi mọi chuyện im xuôi rồi nói tiếp.
Khung chat đang gõ đến “Bỗng dưng em”, Dụ Lẫm Nhiên đã gửi tin nhắn cho cô, “Vào game đi!”
Cô sững sờ, xóa tin nhắn đang soạn, nhắn lại một dấu chấm hỏi.
Dụ Lẫm Nhiên không nói nhiều, lặp lại lần nữa, “Có máy tính bên cạnh không? Vào game đi.”
Trong phòng đúng là có máy tính, nhưng không biết mạng mẽo thế nào, cô lật người dậy làm theo lời anh.
Cũng may là game này khá thịnh hành, trong máy có sẵn nên không cần phải ngồi chờ tải mấy tiếng, đợi được thì đồ ăn cũng lạnh mất. Trong lúc chờ load game, Nghênh Niệm đổi tên Wechat từ “Y Thận” thành “Đội trưởng“.
Không lâu sau, Dụ Lẫm Nhiên hỏi, “Đăng nhập vào chưa?”
Cô vội trả lời, “Dạ! Em đăng nhập vào rồi!”
Dụ Lẫm Nhiên gửi cho cô một tài khoản game, nói, “Tìm đi rồi kết bạn.”
Cô sững sờ, Dụ Lẫm Nhiên muốn làm gì?
ID của cô quá huênh hoang, Nghênh Niệm vừa lo lắng thấp thỏm vừa add thêm tài khoản Dụ Lẫm Nhiên gửi cho cô. Tài khoản này được lấy mấy chữ cái tiếng Anh ghép lại, cô thăm dò gửi sang một tin nhắn: “Anh là?”
“Dụ Lẫm Nhiên.”
Ba từ dứt khoát, cắt đứt mọi suy nghĩ ăn may của cô.
Được lắm, chắc hẳn Dụ Lẫm Nhiên sẽ không quên “Dụ Lẫm Nhiên cưới tôi” này.
Nghênh Niệm mang theo tâm trạng chẳng còn gì để mất đối mặt với anh.
“Đây là tài khoản phụ của anh hả?”
“Cứ cho lại vậy đi?”
“Cứ cho là vậy là sao?”
“Vì ít dùng.”
“Vậy tụi mình kết bạn là để...”
“Solo.”
Cái từ “solo” như một cơn ác mộng, Nghênh Niệm nhìn thấy mà đau cả đầu.
“Sao lại solo, trình độ của em cùi bắp lắm, đội trưởng anh biết mà...”
Dụ Lẫm Nhiên trả lời, “Không cùi sẽ không tìm em solo.”
Nghênh Niệm có hơi bất mãn trong lòng, cô thật sự không muốn mất mặt trước Dụ Lẫm Nhiên, nhưng không để cô có cơ hội phản kháng, anh đã gửi thư thách đấu.
Cô thấy chết không sờn, mang theo quyết tâm “tôi không vào địa ngục thì ai vào” dũng cảm bấm nút chấp nhận.
Tiến vào trò chơi, hình ảnh quen thuộc đập vào mắt cô, giống cái lần solo hôm trước ở căn cứ huấn luyện. Lần này hai người đều chọn tướng Carry*, Nghênh Niệm thấy thế thì hiếu kỳ hỏi, “Đội trưởng, anh cũng biết dùng AD* hả?”
*AD -Attack Damage: Thuật ngữ này thông thường để ám chỉ vị trí Xạ Thủ trong game. Bêncạnh đó, AD cũng có nghĩa là sát thương vật lý.
*Carry: Tướng sát thương vật lí chủ lực, là những tướng bắn xa và sở hữu các kĩ năng được hưởng lợi từ sát thương vật lí hoặc tốc độ tấn công
Khung tin nhắn ở góc bên trái màn hình hiện lên tin câu trả lời ngắn gọn của anh, “Nói nhảm.”
Nghênh Niệm:...
Hừ, đồ tuyển thủ chuyên nghiệp hung dữ!
Nghênh Niệm cứ nghĩ mình sẽ bị anh ngược lên ngược xuống, nhưng không ngờ cô trụ lại được khá lâu. Nói cho chính xác là, không phải cô giỏi đối kháng, mà là do Dụ Lẫm Nhiên không hề công kích cô.
Góc bên trái màn hình, Dụ Lẫm Nhiên vẫn luôn gửi tin đến.
“Giống lúc này, em phải tránh ra, kỹ thuật né đòn rất quan trọng.”
“Phán đoán là yếu tố vô cùng quan trọng, nếu em phán đoán sai thì rất dễ thua.”
“Level của em có thể thử kỹ năng phối hợp, giống tôi đây...”
“...”
Nghênh Niệm nghe anh giảng nên học được rất nhiều điều. Thậm chí anh còn rất kiên nhẫn dạy cô cách né đòn, hai vị tướng không đánh nhau, mà ngược lại mặt đối mặt, xoay vòng như đang múa ương ca*.
*Ương ca: là một điệu múa dân gian của Trung Quốc (chủ yếu ở phía Bắc).
Hóa ra anh muốn dạy cô chơi game?
Lòng Nghênh Niệm nóng lên, đang định hỏi “đội trưởng, sao anh lại muốn dạy em”, chưa kịp gõ chữ, nhân vật tướng của Dụ Lẫm Nhiên đã giết cô trong vòng vài chiêu.
“...???”
Thao tác gì thế này!!
Nghênh Niệm gõ chữ cành cạch, “Sao lại giết em?!!”
Dụ Lẫm Nhiên đáp, “Solo, em nói xem.”
Cô nghẹn họng, nhưng vẫn còn giãy dụa, “Căn bản em đánh không thắng anh...”
Dụ Lẫm Nhiên không hề bị lung lay, nghiêm túc nói, “Đánh không thắng cho nên mới phải luyện. Tiếp tục.”
Nghênh Niệm không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục nhận huấn luyện.
Trong lúc luyện tập, cô đã nắm được quy luật, đầu tiên Dụ Lẫm Nhiên sẽ dạy cô cách né đòn, ra skill hoặc những thứ khác, tự anh sẽ làm mẫu cho cô xem, đợi cô tập thử vài lần, rồi anh sẽ tiêu diệt cô một cách tàn nhẫn.
Trên đầu cô gắn tên “Dụ Lẫm Nhiên cưới tôi”, trước mặt lại là Dụ Lẫm Nhiên chính chủ, giống hệt “hiện trường xử lý người hâm mộ“.
Nghênh Niệm bị đánh không ngốc đầu lên được, vòng vo hỏi anh, “Đội trưởng, khuya rồi mà anh không buồn ngủ hả?”
Anh đáp, “Không, thư giãn một chút trước khi ngủ.”
... Hóa ra phương pháp thư giãn của anh chính là đem cô ra solo rồi ngược chết cô?
Cô uất ức hỏi, “Đội trưởng, sao anh lại dạy em chơi vậy?”
Cứ tưởng sẽ nhận được mấy câu trả lời khiến người ta cảm động đại loại như “Vì em là fan của tôi“. Ai mà ngờ, anh vừa trả lời đã khiến người ta tức chết!
Trên màn hình, Dụ Lẫm Nhiên ném sang một câu:
“Em treo cái ID này lên đầu, lại chơi gà đến không thể gà hơn, tôi nhìn mà ngứa cả mắt.”