Chỉ Riêng Mình Em

Chương 4: Chương 4




Thân Thành trời tháng tư luôn bị mây đen bao phủ, hiếm khi được một ngày trời đẹp, bầu trời trong xanh, gió nhẹ thoảng qua, nhàn nhạt quét qua hai gò má, vô cùng dễ chịu.

Xuống sân bay rồi đón taxi, Giang Gia Thụ bỗng giật mình. Hồi Tết gặp nhau, cậu và Nghênh Niệm vẫn còn xa lạ tựa như người dưng, ai ngờ, đảo mắt mới có vài tháng mà hai đã cùng đi Thân Thành... xem thi đấu.

Thật không thể tin được.

Cậu kinh ngạc bao nhiêu, ba mẹ Nghênh Niệm và ba mẹ cậu kinh ngạc bấy nhiêu. Ba mẹ hai nhà vừa nghe nói đã không tin nổi, phải hỏi tới hỏi lui để xác nhận lại.

Bịa chuyện bao lần, chuyện này mới được quyết định.

Giang Gia Thụ là con trai cho nên cậu đã từng rất muốn có một đứa em gái, tiếc là Nghênh Niệm lại quá mạnh mẽ, mấy năm gặp mặt, ước mơ có một đứa em gái đã bị sự lạnh lùng của cô đông lạnh rồi vỡ tan tành.

Lần đầu tiên hai anh em cùng đi với nhau, đừng nói chớ, cậu đúng là rất căng thẳng.

“Khụ.” Taxi chạy được một đoạn rồi mà vẫn không ai lên tiếng, Giang Gia Thụ chủ động mở miệng, “Chúng ta ở đâu thế?”

Nghênh Niệm nói, cô muốn đến Thân Thành, cho nên cô sẽ sắp xếp mọi chuyện, ngay cả vé máy bay cũng không để cậu mua -- Đương nhiên, Nghênh Niệm suýt nữa không mua vé xem thi đấu cho cậu. Sau khi biết chuyện Nghênh Niệm sắp xếp “lịch trình tự do” cho mình, cậu khăng khăng yêu cầu phải cho cậu đi xem thi đấu, Nghênh Niệm mới miễn cưỡng mua thêm một vé.

Nghênh Niệm nhìn điện thoại, không thèm ngẩng đầu lên, “Gửi địa chỉ khách sạn qua Wechat cho anh rồi.”

Giang Gia Thụ lấy điện thoại ra, Wechat đúng là có một tin nhắn chưa đọc. Cậu xem xong rồi nói, “Chỗ đó à. Lần trước lúc anh và ba mẹ đến đây chơi có ở chỗ đó rồi. Ở ngay trung tâm, rất náo nhiệt, buổi chiều nếu muốn đi dạo có thể đi vòng vòng xung quanh, ở đó có rất nhiều cửa hàng lưu niệm, em...”

“Không rảnh.”

“...”

Nghênh Niệm không giống cậu, cô đến đây chỉ để xem thi đấu, không hề muốn dựa vào chuyến đi này để tạo mối quan hệ với cậu.

Giang Gia Thụ xấu hổ chớp mắt, nhanh chóng che đi cảm xúc trong đáy mắt, nhỏ giọng à một tiếng.

Đáp xong lại ngẩn người.

Nếu là trước đây thì cậu đã phát cáu từ lâu, bây giờ lại thấy không hề khó chịu tí nào. Không lẽ sau khi nhìn thấy Ngu ca bị cô đạp trong ngõ nhỏ ngày ấy dọa sợ thành M rồi?

... Không được! Đường đường là một thanh niên mạnh mẽ mà trở thành M thì tiếc lắm!

Suốt đường đi, Nghênh Niệm chỉ tập trung nghịch điện thoại, mấy lần Giang Gia Thụ tính nói rồi lại thôi cô đều làm như không thấy.

Đến khách sạn, mỗi người ôm balo của mình ai về phòng nấy, Giang Gia Thụ nghỉ ngơi một lát rồi lại đi tìm Nghênh Niệm. Chưa kịp gõ cửa, Nghênh Niệm đã thay đồ khác mở cửa ra, hình như cô định đi ra ngoài.

Cậu sững sờ.

“Em đi đâu thế?”

“... Anh quản tôi chắc.”

“...”

“...”

Quản thì quản không được, nhưng làm phiền thì dư sức.

Giang Gia Thụ đi sau lưng Nghênh Niệm, nói gì cũng không chịu tách ra. Nghênh Niệm cũng không thể bỏ lại cậu, đành dẫn cậu đổi hết chuyến này đến chuyến khác, đến một địa điểm nổi tiếng của Thân Thành, không lâu sau, có mấy người tập họp lại.

Một đám người, nam nữ đều có, Giang Gia Thụ nghe bọn họ chào nhau liền đoán ra ngay, đều là lần đầu gặp nhau.

“Cậu ta cũng ở trong nhóm bọn mình sao? Nick name là gì vậy?” Cô gái lên tiếng hỏi tên là Tiêu Tiêu, hơn hai mươi, chỉ Giang Gia Thụ hỏi Nghênh Niệm.

“Không phải.” Nghênh Niệm giải thích, “Đó là anh em, anh ấy đi cùng em đến đây.”

Giang Gia Thụ vô cùng hưởng thụ khi nghe thấy từ “anh em”, mấy tiếng đi xe mệt mỏi đã tan thành mây khói. Cậu vội vàng mỉm cười chào từng người một, “Chào mọi người.”

“...” Có biết ai đâu mà nhiệt tình thế? Nghênh Niệm thầm lườm cậu một cái.

“Cậu ấy là anh em hả? Trời, hai đứa em trông nhỏ ghê!” Tiêu Tiêu nói không ngừng, “Lúc nói chuyện trên nhóm, thấy em nói chuyện có đầu có đuôi, chị cứ tưởng em đã học đại học rồi chứ.”

Nghênh Niệm chưa kịp mở miệng, Giang Gia Thụ đã phản ứng lại, “Nhóm gì?”

“Nhóm cổ vũ.”

“...” Trời ạ, mấy cái trò này cũng làm ra cho được.

Ở đây đều là thành viên cổ vũ của FC SF, sau khi Nghênh Niệm gia nhập nhóm, trò chuyện về cuộc thi đấu kì này, biết chuyện sẽ có mười thành viên trong nhóm sẽ đến hiện trường thi đấu, thế là cô nói với bọn họ chuyện mình muốn đi cổ vũ.

Mấy cậu con trai chào hỏi xong thì không nói gì thêm, lúc nói chuyện trong nhóm cũng là do Tiêu Tiêu lôi kéo bầu không khí, bọn họ không xen vào cuộc nói chuyện của hai cô gái.

Đang nói bỗng dưng Tiêu Tiêu như nhớ ra điều gì, chớp chớp mắt hỏi, “Em còn đang đi học hả? Vậy tiền em mua đồ để cổ vũ...”

“À, đừng lo, em dùng tiền học bổng của mình để mua.” Nghênh Niệm nhàn nhạt đáp, “Tiền học bỗng là do em giữ, xưa nay ba mẹ em không hỏi đến số tiền này.”

“Học bổng... đủ hả?”

Nghênh Niệm bình tĩnh nở nụ cười, “Từ cấp hai đến giờ, học kỳ nào cũng được học bổng, hơn nữa hằng năm em đều tham gia hai cuộc thi quốc gia, hạng nhất đều được tiền thưởng, đủ mà!”

Tiêu Tiêu và mấy cậu trai nghe xong thì giật mình, liên tục khen cô giỏi.

Khóe mắt Giang Gia Thụ run rẩy không thôi, “Học kỳ nào em cũng có học bổng hả?”

Nghênh Niệm nhíu mày, “Chứ sao? Anh nghĩ nhà trường tốn công chọn ra top 10 học sinh giỏi làm gì?”

Cậu không phản bác được.

Hai người bọn họ không chỉ cấp 3, mà từ cấp 2 đã học cùng trường, cậu biết Nghênh Niệm học giỏi nhưng không ngờ...

Mợ nó, hóa ra học giỏi có thể kiếm ra tiền!

...

Cuộc thi gây tranh cãi trên mạng khiến Nghênh Niệm chú ý đến SF là một trong những trận đấu vòng loại mùa xuân, chiến đội từ to đến nhỏ đều dự thi, người chơi và khán giả thông thường thường chọn những trận đấu có chiến đội yêu thích của mình để đến xem. Vì thế lúc trước SF không thu hút được nhiều sự quan qâm.

Nhưng không ai ngờ đến, SF lại nhờ vào vòng loại mà thể hiện hết tài năng, lọt vào top 8, tiến vào vòng tứ kết. Đối với một đội chưa có thành tích nào như SF thì có thể coi đây là một sự tiến bộ rất lớn.

Nếu SF có thể lọt vào top 8 trong vòng tứ kết mùa xuân, hoặc vòng tứ kết mùa hè, ít ra thì sau này SF sẽ khẳng định được vị trí của bản thân trong lòng người chơi và người hâm mộ.

Tựa như lần này, không ít người vì bọn họ lọt vào top 8 đã biết thêm về chiến đội SF.

Người phát ngôn của SF cùng đội trưởng là tuyển thủ hỗ trợ, họ Dụ tên Lẫm Nhiên, ID đăng kí là “103“. Anh vừa trở về từ nước ngoài, trước đó không có biên bản thi đấu, có lẽ là người chơi tự do được SF chú ý rồi thêm vào.

Nói cách khác, anh chính là tuyển thủ mới.

Thật ra ngoại trừ Dụ Lẫm Nhiên thì những tuyển thủ khác của đội SF đều là khuôn mặt mới đối với người chơi và người hâm mộ.

ADC và JG* là người mới từ đội thiếu niên của SF, Top thì từ khi SF debut, ký hợp đồng làm tuyển thủ chính thức chỉ có một năm, thời gian trước khi trận đấu diễn ra cũng chỉ ngồi ở vị trí dự bị ngáp ruồi.

*ADC: Attack Damage Carry - người chơi ở vị trí xạ thủ.

JG: JG (Jungle) là thuật ngữ này để ám chỉ người chơi giữ vai trò Đi Rừng. Thông thường, những người Đi Rừng sẽ dùng phép Trừng Trị để làm tăng tốc độ dọn quái.

Top: Đường Kinh Kong, thường đảm nhiệm bởi tướng Đỡ Đòn..

Thời gian đánh Mid* thì dài hơn, cũng là con nhà nồi từ SF, nhưng “dài” ở đây chỉ hơn người khác một chút, tuyển thủ Mid chỉ có thể đánh giải chuyên nghiệp gần khoảng hai năm.

*Mid: Đường giữa, là con đường ngắn nhất dẫn đến nhà chính đối phương. Đồng thời, là nơi ngự trị của tướng Pháp Sư.

Tuyển thủ kỳ cụ đều giải nghệ, đội mới được thành lập với năm người, độ tuổi không quá hai mươi, từ kinh nghiệm thi đấu đến tuổi tác, có thể nói là trẻ.

Đêm nay là trận đầu tiên của top 8 ở vòng tứ kết mùa xuân, đội đối đầu với SF là một trong những khách quen thường tiến vào tứ kết. Tuy kém hơn vài đội đứng đầu cả nước nhưng vẫn có fan hâm mộ.

Trước thi đấu, trên diễn đàn, fan hâm mộ đối phương đã nhắm vào “Ngôi sao sáng” SF bằng những bình luận đầy công kích, nói rằng chẳng qua SF chưa gặp đối thủ mạnh, không đáng để mọi người mong chờ.

Lượng fan hâm mộ của SF quá thưa thớt nên đã bị một số thành phần cực đoan chế giễu.

“Nếu tôi mà là thành viên của SF, mỗi lần ra trận mà nghe câu “cố lên” còn yếu hơn sên kia, lòng tôi chắc chua muốn chết!”

Vốn dĩ Nghênh Niệm không muốn đi xem thi đấu, nhưng bị mấy lời này khiêu khích, trong cơn nóng giận, cô không chỉ quyết định đến xem thi đấu, còn gia nhập vào nhóm fan cổ vũ, tự mình tổ chức việc cổ vũ, đồng thời còn tài trợ chi phí cổ vũ.

Đây là lần đầu tiên cô làm việc này, của ít lòng nhiều, mười mấy bảng đèn to nhỏ khác nhau, thêm vài bảng đen to, dài mấy mét.

Trải qua vài ngày đấu tranh tinh thần ngắn ngủi, bây giờ Nghênh Niệm đã thản nhiên tiếp nhận mình là fan hâm mộ của Dụ Lẫm Nhiên. Là fan hâm mộ, lúc đặt làm bảng đèn, lòng cô còn âm thầm chê bai cái tên của đội.

Không biết ai đặt cái tên này, nghe giống như tiện tay đặt tên ấy. SF, chiến đội So Fast, đội nhà người ta nghe tên đầy khí thế, đội nhà cô thì sao? Chiến đội “Siêu Nhanh” ư?

Chê thì chê, nhưng Nghênh Niệm vẫn hoàn thành tốt việc cổ vũ. Bảng đèn đã tính từ trước, không có sơ suất gì, cả nhóm sau khi gặp mặt nhau thì đến cửa hàng đã đặt trước để lấy hàng. Trước trận đấu, bọn họ phát cho fan hâm mộ ngồi xem ở khu của SF, nhóm bọn họ thì mỗi người một cái, không thiếu một ai.

Dù Tiêu Tiêu lớn hơn Nghênh Niệm nhưng cũng phải khen cô làm việc rất đáng tin, từng chuyện từng chuyện đều đâu ra đấy.

Bảng đèn lớn nhất được kéo ra, chiếm mất mấy chỗ ngồi. Nhưng khán đài không đông lắm, fan hâm mộ của đối thủ khoảng hai trăm người, còn bọn cô thì nhân số lại càng ít, có thêm cũng chỉ khoảng 40 người.

Nhìn vào thì hơi thảm, nhưng may là trải bảng đèn to kia lên, cộng thêm việc lúc đội mình ra sân khấu thì nhóm fan của bọn họ sẽ giơ bảng đèn nhỏ trong tay lên, ít ra cũng không bị mất mặt.

Giang Gia Thụ cũng đi theo cổ vũ, lúc mọi người giơ bảng đèn lên, đồng thời đưa mấy vật cổ vũ mà mình đem theo lên cao. Ánh mắt cậu nhìn sang Nghênh Niệm đang ngơ ngác, không có phản ứng gì, cậu bèn lấy cùi chỏ khều cô.

“Choáng váng rồi hả?”

Khi cậu rút tay lại, Nghênh Niệm bỗng hoàn hồn, bấy giờ mới giơ tấm bảng trong tay lên.

Đúng là cô đã ngây người.

Sau khi công bố những thành viên thi đấu của SF, mắt thấy năm người từ lối đi bước lên sân khấu, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nhất cũng là người duy nhất mà mình biết, không phải là hình ảnh, mà là con người bằng xương bằng thịt, cô bỗng căng thẳng đến ngây người.

Trái tim khẽ loạn nhịp.

Nghênh Niệm biết, cô ngồi ở vị trí gần nhất, nhưng không thể nào chạm đến sân khấu, người kia chỉ đi ngang qua sân khấu, cách cô một khoảng rất xa, nhưng máu cô như dồn lên đỉnh đầu, choáng váng, không biết phải làm gì.

Trong mắt cô chỉ có một người, chỉ đặt trên người Dụ Lẫm Nhiên, từ đỉnh đầu đến gót giày của anh, nhìn dáng người cao gầy của anh, ngắm nhìn vẻ mặt dịu dàng, bình thản như mọi ngày trên gương mặt tuấn tú của anh, nhìn không chớp mắt, nhìn đến si mê.

Nếu không phải Giang Gia Thụ nhắc nhở, có lẽ cô còn tiếp tục ngây ngốc ngồi đây.

“Nghênh Niệm!” Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh cô, một tay giơ bảng đèn, kích động vỗ lên người cô, “Lúc lên sân khấu, Dịch Thận nhìn sang đây đó!”

Dịch Thận là tuyển thủ Jungle của đội.

Nghênh Niệm chưa kịp nói gì, ống kính đã quét sang đội SF, trên màn hình lớn xuất hình vài người đang ngồi trước máy tính. Dịch Thận chưa đeo tai nghe, nghiêng người nói gì đó với Dụ Lẫm Nhiên.

Một giây sau, Dụ Lẫm Nhiên ngước mắt lên, vừa lúc nhìn vào ống kính, ánh mắt kia như xuyên thấu qua màn hình lớn, nhìn nhóm người Nghênh Niệm.

Nghênh Niệm sửng sốt một lát, máy quay nhanh chóng chuyển sang chỗ khác. Cô mấp máy đôi môi, chỉ do dự hai giây, cô rút băng đô từ trong túi xách ra cài lên đầu. Trên băng đô có ba chữ phát sáng:

- - Dụ Lẫm Nhiên.

Lúc nãy không đội lên là do bọn Tiêu Tiêu nói trên mạng bảo rằng bây giờ fan hâm mộ của SF đều là fan yêu thích vẻ ngoài của Dụ Lẫm Nhiên. Cô vốn định khiêm tốt chút, nhưng bây giờ thì không muốn nữa.

Trong nháy mắt, khi chạm vào ánh mắt ấy của anh, những chuyện khác đã không còn quan trọng.

Dù có bị mắng là fan vẻ ngoài não tàn thì sao? Cô đến đây, cô ngồi chỗ này, chính là đến để cổ vũ cho anh.

Nghênh Niệm thích Dụ Lẫm Nhiên.

Cô không sợ, cũng không ngại tuyên bố với toàn thế giới.

...

Thật lâu về sau, hầu như tất cả cổ động viên đều biết, khẩu hiệu cổ vũ của SF có hai câu.

“Quyết chí tiến lên! So Fast!”

“Walk the line! SF!

Hai câu này luôn vang dội trong lòng mỗi một fan hâm mộ SF, cũng là khẩu hiệu vang vọng bên tai của tất cả người chơi và cổ động viên trên toàn thế giới. Tất cả đều xuất hiện ở lần cổ vũ đầu tiên của đội tuyển mới ra mắt, do nhóm người Nghênh Niệm và hơn ba mươi fan hâm mộ cùng nhau tạo nên.

Bắt nguồn từ ý nghĩ của Nghênh Niệm, từ hôm nay, tất cả đều hô vang --

SF, quyết chí tiến lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.