Tuyển thủ chuyên nghiệp hằng năm đều có mấy ngày nghỉ cố định, trừ những ngày này ra, thời gian còn lại đều phải huấn luyện trong đội, nhất là trong thời gian thi đấu, quản lý càng thêm nghiêm ngặt.
Sau ngày thi trận đầu tiên của vòng tứ kết, toàn đội SF trở về căn cứ tiếp tục huấn luyện, chuẩn bị cho trận tranh tài tiếp theo.
Weibo chính thức của đội SF có nhân viên chuyên môn quản lý, mặc dù mấy đội viên và Weibo của đội có follow nhau nhưng trong lúc huấn luyện thì mọi người không được lên Weibo.
Với lại mỗi người có thói quen khác nhau, ví dụ như hai vị tuyển thủ đánh đường Top và đường Mid lại không quá để ý về chuyện fan hâm mộ, bọn họ chỉ chuyên tâm chơi game, ngày ngày huấn luyện, lướt Weibo cũng chỉ tùy hứng.
Lại ví dụ như tuyển thủ AD tên Bạc Xán, anh có thể kiểm soát bản thân rất tốt, mỗi tuần anh đều dành thời gian cố định để lướt Weibo đọc tin tức.
Còn Dụ Lẫm Nhiên, Weibo không có hề tồn tại trong mắt anh. Ngoại trừ những lúc nhân viên công tác thông báo các đội viên đăng Weibo hoặc buộc mọi người phải đăng bài quảng cáo thì anh lười phải đăng Weibo.
Đến tận bây giờ, trên Weibo của anh chỉ có lác đác vài bài đăng, bài liên quan đến cuộc sống cá nhân chỉ là con số không. Chuyện đăng Weibo đã trở thành một phần công việc của anh, mỗi một bài đăng đều mang tính chất công việc.
Toàn đội chỉ có mỗi Dịch Thận là thích lướt Weibo nhất. Là đội viên nhỏ tuổi nhất, cậu thích nói lại thích ồn ào, tính tình hoạt bát đáng yêu, được nhiều người thích nhất, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ mạnh mẽ trong lúc thi đấu.
Nhưng tài khoản của tuyển thủ không thể tùy tiện đăng bài, cho nên Dịch Thận đã đăng ký một tài khoản phụ dùng để giải sầu.
Tài khoản phụ của Dịch Thận follow đủ thể loại Weibo trên trời dưới đất, đương nhiên, Weibo nhà mình bắt buộc phải follow rồi.
Máy bay hạ cánh vào sáng sớm, năm người vừa quay về căn cứ là nhào vào luyện tập đến hơn hai giờ chiều mới bắt đầu ăn cơm trưa. Vất vả lắm mới được ăn, Dịch Thận vừa ngồi nghịch điện thoại vừa cầm đũa ăn. Nội dung trang đầu vô cùng phong phú, chờ đến khi cậu lướt đến bài đăng Weibo chính thức của đội thì đã hơn mười tiếng trôi qua rồi.
So với những người khác ở trong đội, Dịch Thận ngồi ăn đến ngon lành. Lúc cậu uống nước, khóe mắt lướt qua màn hình liền vội vàng để ly xuống.
“... Anh!”
Vừa gọi Dụ Lẫm Nhiên xong cậu lại bị sặc một cái, ho tới tấp.
“Cậu ngốc à, ăn cơm mà còn nghịch điện thoại, sặc cho chết cậu luôn.” Lâm Sơn Khước là tuyển thủ đánh đường Mid, thấy cậu hấp ta hấp tấp nên cất giọng dạy dỗ.
Tuổi của Lâm Sơn Khước không kém Dụ Lẫm Nhiên là bao, nếu tính đúng theo ngày tháng thì anh còn lớn hơn Dụ Lẫm Nhiên một chút, còn Thành Nhuận đánh đường Top thì nhỏ hơn Dụ Lẫm Nhiên hai tháng. Ba người bọn họ là anh lớn trong nhóm, đều mười chín tuổi.
Dịch Thận và Bạc Xán nhỏ tuổi hơn, nhưng bọn họ gọi “anh” là chỉ Dụ Lẫm Nhiên, hai người còn lại thì gọi là “anh Khước” và “anh Nhuận”, sau khi quen rồi thì biết đang gọi ai, rất ít khi nào nhận sai.
Thành Nhuận nói tiếp, “Dịch Thận à, cậu bao lớn rồi mà ngày nào cũng bám theo anh Dụ, ăn cơm cũng nhắc mãi, đầu anh cậu sắp bị nổ tung vì cậu rồi đó.” Khuỷu tay anh ta nhẹ nhàng đụng vào Dụ Lẫm Nhiên, “Dụ à, tôi không chịu được nữa rồi, cậu dán miệng cậu ta lại đi!”
Lâm Sơn Khước và Thành Nhuận bật cười khi nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Dịch Thận. Bạc Xán yên lặng ngồi ngay ngắn ăn cơm, chưa nói lời nào.
Sắc mặt Dụ Lẫm Nhiên vẫn như thường, hờ hững nhìn mấy người đang cười đùa kia, lời ít ý nhiều, “Ăn cơm.”
Dịch Thận lau miệng, nói cho hết câu vừa nãy, “Mọi người có xem Weibo không?”
Lâm Sơn Khước hỏi, “Chuyện gì?”
“Weibo chính thức của đội ấy!” Dịch Thận đưa điện thoại cho bọn họ nhìn, “Này, cái này này.”
Lâm Sơn Khước và Thành Nhuận rướn người sang nhìn thì nghe Dịch Thận nói, “Mấy bảng đèn ở trận thi đấu tối qua...”
“Bảng đèn sao?”
“Đều do cô bé này làm!”
“Thật hả? Giỏi thế... Nhưng cậu kích động thế làm gì?”
Dịch Thận biết hai người bọn họ không hiểu chuyện gì, đưa điện thoại đến trước mặt Dụ Lẫm Nhiên, “Anh, anh nhìn đi!”
Lâm Sơn Khước buồn bã nói, “Có phải người đó không?” Anh ta nháy mắt với Dịch Thận, “Không phải chỉ là fan hâm mộ của A Dụ thôi ư, đến mức phải giật mình thế ư?”
Ngay khi anh ta nhắc đến “fan hâm mộ”, Dụ Lẫm Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua màn hình điện thoại.
“Anh! Tấm hình bờm phát sáng ở tấm thứ chín. Tối qua lúc xem lại video phát lại trận đấu, cô gái mang cái bờm phát sáng được lọt vào máy quay giống hệt cái này đúng không?” Trí nhớ của Dịch Thận khá tốt, cậu sợ Dụ Lẫm Nhiên quên nên nhắc, “Cô gái cho chúng ta một đồng xu, là cô gái được lên hình, cũng là chủ Weibo này!”
Logic đơn giản này khiến Dịch Thận kích động không thôi, “Tên Weibo của cô ấy...” Vừa nói vừa nhìn vào màn hình, “Cô bé này là fan của anh đúng không anh? Chắc chắn luôn!”
Mang bờm phát sáng có tên Dụ Lẫm Nhiên, tên Weibo lại là “Dụ Lẫm Nhiên cưới tôi”, nhìn thế nào cũng thấy đây là một fan cuồng của Dụ Lẫm Nhiên.
Bạc Xán yên lặng ăn cơm cũng nhìn sang, nhưng vẫn không nói lời nào.
Ánh mắt Dụ Lẫm Nhiên dừng trên màn hình điện thoại Dịch Thận vài giây, đảo mắt nhìn sang cái tên “Dụ Lẫm Nhiên cưới tôi”, chậm rãi chuyền sang trên mặt Dịch Thận, “Buổi chiều còn có huấn luyện. Nếu cậu đã ăn no thì đi huấn luyện trước đi.”
“...” Dịch Thận im lặng, “Anh, anh không thấy...”
“Thấy cái gì?”
Dụ Lẫm Nhiên hỏi thế khiến cậu nghẹn lời, “Anh không thấy thú vị ư?”
“Thú vị chỗ nào?” Dụ Lẫm Nhiên bình tĩnh hỏi lại.
“Ấy...” Dịch Thận gãi đầu, giọng điệu không chắc chắn lắm, “Cô, cô ấy bảo anh... bảo anh cưới cô ấy?”
“Không ngủ với fan, không có hứng thú.” Dụ Lẫm Nhiên gắp thức ăn, không thèm quan tâm.
Trong giới này đúng là có vài tuyển thủ thấy fan nữ xinh đẹp là không chịu được, thế là bắt đầu xuất hiện biết bao câu chuyện tình yêu. Thậm chí có người còn chuyên dụ dỗ mấy fan nữ xinh đẹp rồi đưa lên giường.
Nhưng đây chỉ là số ít.
Phần lớn tuyển thủ đều tập trung vào trò chơi, vẫn chú ý đến phương diện này hơn.
Dịch Thận muốn làm bà tám lại không tám được, chủ yếu là do thái độ của Dụ Lẫm Nhiên quá lạnh nhạt, khiến cậu rất ngạc nhiên.
Cũng phải thôi, nói trắng ra chỉ là một fan hâm mộ từng đi cổ vũ bất ngờ gặp bọn họ trong quán lẩu, trò chuyện xã giao vài câu, còn gì nữa đâu?
“... Được rồi.”
Dịch Thận ngoan ngoãn cầm chén lên tiếp tục ăn cơm.
Lâm Sơn Khước cười nhạo, “Đúng là chỉ có A Dụ mới trị được cậu. Ngày nào cũng vậy, rảnh rổi sinh nông nổi!”
Dịch Thận bĩu môi nuốt cơm xuống, thầm nói, “Hứ! Cô bé kia xinh đẹp thế, tôi để ý một chút không được à?”