Đứng ở trước cửa sổ, Liên Tích thì thào tự nói, Liễu nhị thiếu gia đúng
không? Chắc hẳn đây là người nàng để ý. Hắn gọi Linh Nhi tới.
"Ngươi có biết chuyện liên quan tới Liễu nhị thiếu gia hay không?"
Linh Nhi suy nghĩ: "Chuyện về Liễu nhị thiếu gia rất ít, hắn chỉ là một tiểu nam hài luôn ở trong nhà. Chính quân Liễu gia bị mắc phải quái bệnh,
quanh thân bốc ra mùi tanh tưởi, những người khác đều không muốn tới
gần, chỉ có Nhị thiếu gia này luôn ở lại chiếu cố mà thôi. Trong số đám
người Liễu gia, Nhị thiếu gia này quả thật cũng không tồi."
Khó trách Liễu Nham còn quan tâm đến vị đệ đệ này: "Gần đây Liễu nhị tiểu thư có tới Tuý Hồng Lâu hay không?"
"Sau khi Liễu gia suy tàn, nàng cầm số tiền tích góp đến Tuý Hồng Lâu phung
phí một trận, rất nhanh liền hết tiền, còn ở lại Tuý Hồng Lâu không đi,
cuối cùng bị hộ vệ đánh đuổi ra ngoài. Công tử, vì sao đột nhiên người
lại nhắc tới nàng?"
Liên Tích trầm tư một lát, nảy ra ý hay.
"Ngươi phái Bảo phụ thân đi tìm Liễu nhị tiểu thư, nói có cách giúp cho
nàng kiếm món lợi lớn.''
"Cách gì?" trực giác Linh Nhi cho biết nơi này nhất định có âm mưu.
"Để Bảo phụ thân đưa ra một cái giá, làm cho Liễu nhị tiểu thư bán Nhị đệ của nàng vào Tuý Hồng Lâu."
Linh Nhi hoang mang: " Vì sao công tử lại muốn làm vậy? Nếu nói Liễu gia còn người nào thiện lương, thì đó chính là vị Liễu nhị thiếu gia này."
"Đừng hỏi nhiều, làm theo lời ta là được rồi. Còn nữa, đừng để cho người khác biết việc này là ta do phân phó, đi đi."
Mặc dù Linh Nhi không hiểu nhưng vẫn làm theo lời công tử Liên Tích.
Bảo phụ thân của Tuý Hồng Lâu nhận được một phong thư từ người lạ, trong
thư có ngân phiếu ba nghìn lượng, kêu hắn đi mua Liễu nhị thiếu gia.
Thật sự là kỳ quái, Liễu gia đã nghèo đến độ muốn bán con rồi sao? Rốt
cuộc là sắc đẹp dạng gì mà cần nhiều tiền như vậy?
Nhưng nhìn
năm trăm lượng thù lao kia, hắn vẫn làm theo chỉ thị, đi tìm Liễu nhị
tiểu thư. Liễu nhị tiểu thư từ khi bị hộ vệ Tuý Hồng Lâu ném ra ngoài,
vẫn lăn lộn khắp các sòng bạc, cho nên tìm nàng thực dễ.
Đang lúc Liễu Nhị tiểu thư thua hết ngân lượng có trong tay, mặt mày ủ rũ ra
khỏi sòng bạc. Bảo phụ thân gọi nàng lại: "Ai u, đây không phải Liễu nhị tiểu thư sao?"
Thấy người này là Bảo phụ thân của Tuý Hồng Lâu,
sắc mặt Liễu nhị tiểu thư thoáng trầm xuống: "Thì ra là Bảo phụ thân, ta mới vừa bị Tuý Hồng Lâu của ngươi đuổi ra, không có bạc, ngươi còn tìm
ta làm gì?"
Bảo phụ thân cười nịnh nọt nói: "Liễu nhị tiểu thư
nói gì vậy, gì mà đuổi chứ. Hơn nữa, hôm nay ta tìm đến Nhị tiểu thư,
đương nhiên là có chuyện tốt."
"Chuyện tốt ư? Bảo phụ thân muốn đưa bạc cho ta?" Liễu nhị tiểu thư giễu cợt nói.
"Bị ngươi đoán đúng rồi, đúng là ta đang muốn đưa ngân lượng cho Nhị tiểu
thư. Nơi này nhiều người, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện."
Liễu nhị tiểu thư nửa tin nửa ngờ đi theo Bảo phụ thân, đến phòng đơn của một quán trà: "Có chuyện gì thì nói đi."
"Nhị tiểu thư có muốn kiếm bạc trắng hay không?" Bảo phụ thân thần bí hỏi.
"Cái này còn phải hỏi sao? Ai sẽ cảm thấy ngân lượng nhiều thì cắn tay hả?"
"Vậy thì ta sẽ nói thẳng, gần đây tiểu quan lớn tuổi trong Tuý Hồng Lâu, đều đã tự mình chuộc thân xách túi về quê, Tuý Hồng Lâu đương nhiên cần
người mới thay thế. Không biết Nhị tiểu thư có người nào có thể bán đến
Tuý Hồng Lâu hay không?"
"Thì ra Bảo phụ thân có ý đồ này." Liễu
nhị tiểu thư bỗng nhớ tới Nhị đệ nhà mình, bắt hắn đổi lấy ngân lượng
cũng không phải không được. Bây giờ Liễu gia sụp đổ rồi, hắn cũng chẳng
gả được cho người nào tử tế, mà ở lại trong nhà cũng thành gánh nặng.
Nàng đảo mắt suy nghĩ, âm thanh cũng có chút nức nở: "Bảo phụ thân cũng biết chuyện Liễu gia rồi đấy, phụ thân ta bệnh rất nặng, nhà ta quả thật rất thiếu ngân lượng. Nương ta vốn muốn bán Nhị đệ đi làm tiểu thị, nhưng
chủ nhà kia là tên cầm thú, người làm tỷ tỷ như ta cũng không đành lòng. Còn không bằng để cho Nhị đệ đi theo Bảo phụ thân, được ăn ngon, mặc
đẹp, sống an nhàn, lại được nổi tiếng."
Bảo phụ thân oán thầm,
thật đúng là không phải người tốt, làm tỷ tỷ mà lại có thể bán đệ đệ cho hoa lâu, cái này so với gả cho cầm thú còn bi thảm hơn, còn ở đấy mà
làm bộ làm tịch. Chỉ có điều trên mặt hắn vẫn luôn tươi cười: "Đương
nhiên, ta sẽ không để lệnh đệ chịu ủy khuất. Ngươi xem công tử Liên Tích của Tuý Hồng Lâu chúng ta, sống so với thần tiên có gì khác nhau đâu."
"Đúng vậy đúng vậy." Liễu nhị tiểu thư lau mấy giọt nước mắt cá sấu của nàng: "Đệ đệ của ta rất xinh đẹp, chỉ là phụ thân ta đang bệnh, Bảo phụ thân
muốn ra giá bao nhiêu?" Giọng điệu nàng thay đổi cũng thực nhanh.
"Một ngàn năm trăm lượng thế nào?" Bảo phụ thân thử ra giá.
Một ngàn năm trăm lượng, nhiều như vậy, nhưng miệng nàng vẫn nói: "Ngươi
xem tình hình nhà ta bây giờ, thêm chút nữa đi, đệ đệ đáng thương của
ta, không được hai ngàn lượng là không thể."
"Vậy được rồi, đây
chính là nể tình trước kia Nhị tiểu thư thường xuyên thăm hỏi Tuý Hồng
Lâu nha." Bảo phụ thân cũng rất vui mừng, đi một chuyến buôn bán liền
lời một ngàn năm trăm lượng. Hắn đưa ngân phiếu một ngàn lượng cho Liễu
nhị tiểu thư: "Đêm nay đưa người tới, phần còn lại ta sẽ giao cho
ngươi."
Liễu nhị tiểu thư cất ngân phiếu vào ngực: "Không thành
vấn đề, đêm nay nhất định đưa người tới." Nàng cực vừa lòng, lại xoay
người đi vào sòng bạc, hiện giờ có chút vốn liếng, không đoạt lại chỗ đã thua lúc trước nhất định không trở về.
Tới đêm, nàng mò vào cửa
nhà, dùng mê hương Bảo phụ thân cho khiến nhị đệ hôn mê rồi nhét vào bao tải đem tới Tuý Hồng Lâu, lấy nốt chỗ tiền còn lại. Có bạc, đêm đó nàng ở Tuý Hồng Lâu không đi, đêm đó lại là một đêm ca múa ngập trời.
Bảo phụ thân đánh giá Liễu nhị thiếu gia một phen, thấy hắn chỉ thanh tú mà thôi, tư sắc bình thường, rốt cuộc là ai muốn đưa hắn tới đây. Suy nghĩ trăm lần cũng không có lời giải đáp, người nọ chưa nói sau đó sẽ làm
gì, nếu đã đến đây, Tuý Hồng lâu có thêm một tiểu quan, cũng không có
hại gì.
Linh Nhi báo lại chuyện Liễu nhị thiếu gia bị bán đến Tuý Hồng Lâu cho Liên Tích. "Động tác cũng nhanh chút, đi nói với Bảo phụ
thân đưa Liễu nhị thiếu gia tới, nói ta muốn hắn."
"Dạ." Vừa nghe công tử Liên Tích muốn người, Bảo phụ thân làm sao dám chậm trễ, lập
tức đem Liễu nhị công tử đưa tới phòng công tử Liên tích.
Liên
Tích nhìn chằm chằm Liễu nhị thiếu gia, con mồi của hắn. Không tin miếng mồi này không câu được con cá Liễu Nham. Chẳng những sẽ làm nàng cam
tâm tình nguyện đến, còn có thể giải quyết hiểu lầm với nàng lúc trước.