Quân Lưu Niên nhìn thấy quế hoa cao trong tay Liễu Nham, trong lòng cảm thấy rất vui sướng, "Sao nàng lại biết ta thích ăn quế hoa cao?"
"Ta từng hỏi qua Lan Y, chàng thích cái gì, không thích cái gì, mọi thứ về chàng ta đều khắc trong tâm đây."
Quân Lưu Niên chỉ cảm thấy ngực có chút tê dại, mặt trở nên nóng rực, hắn
không cần nhìn cũng biết mặt mình lúc này nhất định đỏ bừng. Từ khi nào
mà hắn nhìn thấy Liễu Nham mặt sẽ đỏ tim sẽ đập nhanh vậy, bây giờ hắn
đã không còn là chính mình nữa, lúc trước khi đối mặt Đường Ninh, hắn
cũng chưa từng rung động như vậy, hắn thích nàng, thật sự đắm chìm trong sự dịu dàng của nàng. Vậy còn nàng thì sao? Có thích mình không? Hắn
ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Liễu Nham.
Sắc trời đã tối sầm,
Liễu Nham lơ đãng nhìn thẳng vào mắt Quân Lưu Niên, ánh mắt hắn sáng tựa như sao trên trời. Đột nhiên nàng cảm thấy hoảng hốt, hình như nàng
thấy trong ánh mắt đó có chút tình yêu. Ha ha, nàng có chút tự giễu, có
phải nàng suy nghĩ nhiều qua hay không, tình yêu ở trong mắt hắn không
phải cho mình, mình cần phí bao nhiêu khí lực mới có được đây. Nàng mất
tự nhiên dời mắt đi "Tiểu Niên, lát nữa phải châm cứu, thuốc đã chuẩn bị đủ, qua một thời gian nữa, bệnh đau đầu này sẽ được chữa khỏi."
Quân Lưu Niên thấy Liễu Nham né tránh ánh mắt của mình, trong lòng hắn có
chút mất mác, cũng không nghe rõ nàng nói gì, chỉ lẳng lặng đứng đó,
cũng không nhúc nhích.
Liễu Nham gọi Quân Lưu Niên mấy tiếng,
thấy hắn không có phản ứng, liền quay lại vài bước, rất tự nhiên kéo tay Quân Lưu Niên, "Bên ngoài gió lớn, chàng vào nhà đi."
Bàn tay
lạnh lẽo của Quân Lưu Niên được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng cầm lấy, ấm
áp kia lan đến tận tim, hắn lập tức khép chặt mấy ngón tay của mình, nắm ngược lại lấy bàn tay của nàng, thật chặt, hắn không bao giờ muốn buông bàn tay kia ra. Liễu Nham cảm nhận được độ mạnh yếu trên bàn tay của
mình, nụ cười trên khuôn mặt nàng dần nở rộ.
Khi hai người đi vào trong phòng, Y đồng đã sớm chờ ở đó, hôm nay có Liễu Nham làm bạn, lại
biết vai nàng bị thương, nên Quân Lưu Niên cũng không dám bài xích nàng.
Liễu Nham có chút lo lắng, trước đây mỗi lần châm cứu Quân Lưu Niên đều đau
đớn đến hôn mê, hôm nay sợ rằng sẽ càng nghiêm trọng hơn. Liễu Nham hiểu rõ y thuật của Y đồng, nam tử học y vốn luôn bị người đời nghi ngờ, mà
hắn có thể có được thành tích như vậy đã thực không tồi. Nhưng so với kỹ thuật châm cứu xuất thần nhập hoá của Liễu Nham thì vẫn còn kém rất xa. Nàng thương xót nhìn Quân Lưu Niên, nhẹ nhàng ghé sát vào tai hắn nói,
"Tiểu Niên, lần này có lẽ sẽ đau hơn lần trước một chút, nếu như đau đớn quá, chàng cứ thoải mái kêu ra, không cần cố gắng chịu đựng, được
không?"
Ở bên này, Y đồng đã chuẩn bị xong mọi thứ, cầm ngân châm đâm xuống huyệt vị mà trước đó Liễu Nham đã nói. Mỗi một cây châm cắm
xuống, thì sau gáy của Quân Lưu Niên lại chảy ra một tầng mồ hôi mỏng. Y đồng đối với trình tự châm cứu không phải quá quen thuộc, nên cách mỗi
lần cắm châm càng khiến đau đớn của Quân Lưu Niên tăng lên.
Quân
Lưu Niên cảm thấy đầu của mình đau nhức như có vô số con kiến đang cắn
xé trong đầu, hắn vô ý thức cắn môi dưới. Chỉ trong chốc lát, trong
miệng hắn tràn ngập mùi máu tươi, nhưng hắn vẫn hồn nhiên không hay
biết, chút đau đớn đó còn chưa thấm vào đâu.
Liễu Nham nhìn thấy
môi Quân Lưu Niên đỏ sẫm, rốt cuộc không ngồi yên được nữa, nàng không
thể yêu cầu Y đồng cái gì, bởi vì giờ phút này mồ hôi trên trán Y đồng
cũng theo hai má chảy xuống như mưa, nàng biết hắn đã xuất ra toàn lực
rồi.
"Ngươi dừng lại, để ta." Nàng nhận lấy ngân châm trong tay Y đồng, nhanh chóng chuẩn xác cắm xuống huyệt vị của Quân Lưu Niên, kỹ
thuật thành thạo như vậy khiến cho Y đồng trố mắt nghẹn họng. Loại tốc
độ cùng độ chuẩn xác này, chỉ sợ lão đại của nhà hắn cũng chưa chắc đã
đạt được.
"Vai phải của nàng không phải bị thương hay sao? Đừng
miễn cưỡng, ta chịu đựng được." Hơi thở của Quân Lưu Niên có chút mong
manh.
Liễu Nham cười cười an ủi hắn, động tác trong tay cũng
không ngừng. Thật sự là nàng đang cố gắng gượng ép bản thân mình, hậu
quả chính là miệng vết thương mới khép lại liền bị nứt ra, vai đau như
bị dùi đâm vậy, nhưng dộng tác của nàng vẫn không chậm lại. Dần dần Liễu Nham cũng ngửi thấy mùi máu tươi trên người mình tản ra. Rốt cuộc cũng
xong, nàng từ từ mất đi ý thức, té xỉu trên giường của Quân Lưu Niên.
Quân Lưu Niên đang ngủ mê man thì tỉnh lại, nhìn thấy Liễu Nham nằm thẳng
tắp ở bên cạnh hắn, ngày hôm qua khi châm cứu hắn đã đau đến hôn mê bất
tỉnh, nên không rõ tại sao Liễu Nham lại ngủ ở đây?
Hắn ngồi dậy, tỉ mỉ quan sát Liễu Nham đang ngủ, lúc trước hắn không nhìn kỹ nàng.
Vẫn cảm thấy khuôn mặt này rất bình thường, tuy có chút thanh tú, nhưng
vẫn còn thiếu chút anh khí của nữ tử, bây giờ nhìn kỹ lại hắn thấy nàng
cũng rất ưa nhìn, làm cho hắn nhìn mãi không thấy chán. Quân Lưu Niên vô thức đưa một ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng, cảm giác rất tốt,
lành lạnh lại mềm mềm.
Liễu Nham đang hôn mê nhưng bởi vì đau đớn trên vai mà rên rỉ một tiếng, dọa Quân Lưu Niên sợ hãi lập tức thu tay
lại, quay ngoài đưa lưng về phía nàng. Nhưng chờ một lúc lâu cũng không
thấy nàng có động tĩnh gì, Quân Lưu Niên quay đầu lại, thấy nàng đang
nhíu chặt mi, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hắn giúp nàng ém lại
góc chăn, phát hiện trung y của nàng dính một mảng máu lớn còn chuyển
sang màu tím đen, chẳng lẽ miệng vết thương của nàng lại vỡ ra rồi sao?
Quân Lưu Niên đỏ mặt cởi áo của nàng ra xem một chút, thì đúng lúc này
Lan Trúc gọi to xông vào. "Thiếu gia, tiểu thư có ở trong này hay không? Người của Liễu gia đến tìm nàng."
Đây là tình huống gì? Sao tiểu thư lại nằm ngủ ở trên giường của thiếu gia? Đã vậy thiếu gia còn ngồi
yên bên cạnh nàng, không có sử dụng bạo lực gia đình. Lan Trúc bắt đầu
tin tưởng ở trên thế giới này, mèo và chuột cũng có thể sống chung hoà
thuận.
Quân Lưu Niên trợn mắt nhìn Lan Trúc vừa mới xông vào,
ngươi lớn tiếng như vậy làm cái gì? Nhỡ đánh thức Liễu Nham thì sao? Mà
cái người mới xông vào kia lại không lên tiếng, đứng ngây ngốc ở giữa
phòng. "Có chuyện gì nói mau, nhỏ tiếng một chút, đừng quấy rầy nàng."
Lan Trúc hồi phục lại tinh thần thấy cảnh mèo và chuột sống chung hòa
thuận, lại thấy sắc mặt thiếu gia có chút khó coi, trong lòng hắn cảm
thấy hơi bất an, thấp giọng nói "Thiếu gia Liễu gia phái người tới nói
có chuyện lớn xảy ra, nhất định phải gặp Liễu tiểu thư."
"Lại đây giúp ta thay y phục, ta đi trước nhìn xem, Liễu Nham bị bệnh, trước
tiên đừng quấy rầy nàng." Hắn nói xong, đợi Lan Trúc mặc y phục vào cho
mình rồi đi tới tiền sảnh.
Giữa tiền sảnh có một nữ tử vạm vỡ
đang đứng, chính là Liễu Tam. Liễu Nham đã từng yêu cầu nàng, nếu Chỉ
Vân có bất kỳ chuyện gì xảy ra, nhất định phải báo cho nàng đầu tiên.
Liễu Tam thấy người đến là một nam tử tuyệt sắc, đoán hẳn đây chính là
Quân thiếu gia. Lần trước tiểu thư về thăm nhà nàng không được nhìn kỹ,
hôm nay cuối cùng cũng được nhìn lại, không hổ danh là Tứ đại công tử
của Đô thành, quả nhiên danh bất hư truyền.
Quân Lưu Niên đối với người Liễu phủ không có chút hảo cảm nào, bọn họ chính là hạng người
bán nữ cầu vinh, đối với hạ nhân Liễu gia, giọng nói của hắn không được
vui vẻ cho lắm "Người của Liễu gia đến đây làm gì? Nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước hắt đi, Liễu Nham đã không còn là Đại tiểu thư của Liễu
gia nữa, mà là Thiếu phu nhân của Quân phủ, không có quan hệ gì với Liễu gia."
Giọng điệu tuy rằng không tốt nhưng âm thanh lại như dòng
suối trong lành, vô cùng êm tai, Liễu Tam nghe đến say mê, một hồi lâu
mới mở miệng, "Sáng sớm hôm nay Đại thiếu gia đã nhảy xuống hồ, đến giờ
vẫn chưa tỉnh lại. Tiểu thư từng dặn dò ta, nếu Đại thiếu gia xảy ra
chuyện gì, nhất định phải mau chóng trong báo cho nàng biết."
Chỉ Vân nhảy xuống hồ? Trong đầu Quân Lưu Niên hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn
đáng thương của Liễu Chỉ Vân, đứa nhỏ khiến người khác yêu thích như
vậy, vì sao lại bị bức đến nỗi tự sát? "Vì sao Đại thiếu gia lại tự sát? Hiện tại hắn thế nào?"
"Cái đó..." Liễu Tam chần chừ, rốt cuộc
có nên nói hay không? Quân thiếu gia này nhìn rất hung dữ, nếu hắn biết
Chủ Quân buộc Đại thiếu gia gả cho người hắn không muốn gả, như vậy Liễu phủ có thể sẽ không may rồi. Mà nếu để cho Chủ Quân và Phu nhân biết
mình đi cáo mật, mình coi như sẽ chết không có chỗ chôn.
Nàng ấp a ấp úng, làm Quân Lưu Niên bị chọc tức "Cái đó? cái này? Sao? Có chuyện gì? Nói mau."
Quân Lưu Niên bắt đầu tối sầm mặt mũi khiến cho Liễu Tam càng sợ hãi, mỹ
nhân này nổi giận lại khiến cho người ta không rét mà run.
Giọng
nói của nàng có chút run rẩy nói "Là...là như thế này, phu nhân muốn gả
Đại thiếu gia cho Trương lão bản của quán trà Bạch Diệp làm tiểu thị
(tương đương với thiếp), thiếu gia không đồng ý nên tuyệt thực. Hôm nay
là ngày Trương lão bản đến đón dâu, kiệu hoa cũng đã mang tới tận cửa,
Thiếu gia nhìn thấy không còn khả năng cứu vãn nữa, cho nên người mới
nhảy xuống hồ."