Không thể nghi ngờ đây là quả bom quá nặng, thực sự khiến Quân Lưu Niên kinh
sợ vô cùng. Hắn giống như không thể suy nghĩ, kinh nghiệm chinh chiến
thương trường vô số lần, cùng miệng lưỡi đối đáp trôi chảy chỉ trong
nháy mắt liền trở nên vô dụng. Hắn như cọc gỗ hỏi: "Nàng có biết chuyện
này không?" Quân Lưu Niên mạnh mẽ mang tiếng "Nham" dấu đi, hắn thật sự
không thể tưởng tượng được, khi Liễu Nham biết được chân tướng còn có
thể giống như như trước, không có việc gì mà đợi hắn hay không? Giọng
điệu của hắn rất trấn định, nhưng bàn tay nắm chặt trong ống tay áo lại
thể hiện rõ sự sợ hãi cùng bất an trong lòng hắn.
"Thái Nữ vẫn
chưa biết chuyện này, ta cần một cơ hội thích hợp mới có thể nói với
nàng. Nhưng bất kể nàng nhận hay không, đây đều là số mệnh của nàng. Và
ta cho rằng, không một nữ tử nào có thể từ chối đi làm người đứng đầu
một quốc gia để làm một Thê chủ ở rể nhà người ta." Liên Tích nhẹ nhàng
phân tích, cuối cùng Liễu Nham sẽ không để ý tới Quân Lưu Niên mà rời
đi, hắn cũng chắc chắn, với tính cách mạnh mẽ của Quân Lưu Niên, Quân
Lưu Niên sẽ không chủ động nói cho Liễu Nham biết chuyện này.
Liễu Nham đàm phán cùng Bảo phụ thân xong, khi bước vào trong phòng đã nhìn
thấy Quân Lưu Niên ngây ngốc ngồi ở trên ghế, làm cho nàng có dự cảm
không tốt, vội vàng đi tới hỏi: "Tiểu Niên, chàng làm sao vậy?" Nàng
liếc mắt nhìn qua Liên Tích đang ở bên cạnh, thấy vẻ mặt hắn bình tĩnh
giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Quân Lưu Niên phục hồi
tinh thần, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy thân thiết cùng quan tâm của Liễu
Nham, cả người lạnh thấu xương cũng dần ấm lại: "Ta...không sao." Hắn
cầm chặt tay Liễu Nham: "Chúng ta về nhà đi."
Đôi tay lạnh như
băng của Quân Lưu Niên khiến cho Liễu Nham nhíu mày, tuy rằng hắn chưa
nói gì, nhưng nàng cảm giác được hắn đang bất an, sợ hãi điều gì đó. Cho nên Liễu Nham không tiếp tục hỏi nữa, dựa theo tính cách của Quân Lưu
Niên, nếu hắn không muốn nói thì cho dù nàng hỏi thế nào cũng phí công.
Nàng âm thần vận nội lực toàn thân để sưởi ấm cho cho hắn.
Bảo
phụ thân đưa bọn họ lên xe, tinh thần vui vẻ gấp bội so với mọi ngày, vụ mua bán này thật sự là tay không bắt sói, lần này từ trên người Liễu Mộ hắn có thể buôn bán lời hơn bốn ngàn lượng.
Liễu Mộ là đứa nhỏ
hiểu chuyện, từ khi Liễu gia phá sản, hắn vẫn luôn tự trách mình, là một nam hài tử không thể giúp đỡ cho gia đình, đối với một gia đình đang
khốn đốn tứ bề như Liễu gia mà nói, hắn chính là một gánh nặng. Lần này
Nhị tỷ mang hắn đi bán, tuy hắn có chút khó hiểu nhưng lại không oán hận một câu, nếu có thể khiến cả nhà sống tốt hơn, nếu như có thể trị hết
bệnh cho phụ thân, bản thân hắn chịu khổ một chút có đáng là gì?
Câu hỏi của Liễu Nham cắt đứt suy nghĩ của hắn: "Mộ Nhi, đệ có tính toán gì không? Còn muốn quay về Liễu gia không?' Liễu Nham thấy hắn cau mày thì nghĩ rằng hắn bất mãn chuyện bị tỷ tỷ ruột bán vào kĩ viện, như vậy
chắc chắn hắn không muốn trở về nữa. "Sau này đệ có thể ở cùng với tỷ
tỷ, cũng có thể làm bạn với Chỉ Vân."
"Đệ ở Liễu gia có phải là gánh nặng hay không?" Liễu Mộ không trả lời câu hỏi của nàng, mà đột nhiên hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Sao có thể chứ. Mộ Nhi thiện lương như vậy, mọi người đều rất thích đệ."
"Tỷ tỷ, tỷ không cần an ủi đệ, đệ biết cái gì mình cũng không thể làm, chỉ
có thể khiến phụ mẫu thêm phiền lòng, nếu không Nhị tỷ cũng sẽ
không..."Vừa nói vừa có chút nghẹn ngào. "Nếu tỷ tỷ không chê, đệ sẽ đi
theo tỷ tỷ, chẳng qua là đệ có thể đi gặp phụ mẫu hay không?"
Có
đôi khi Liễu Nham cũng rất khó hiểu, hài tử do Liễu chính quân sinh ra
đều là cái bao cỏ, sao lại có thể nuôi được một người thiện lương như Mộ nhi vậy? "Đương nhiên." Liễu Nham lập tức kêu Quân Vũ quay đầu xe đi
tới Liễu gia.
Liễu Mộ nhìn thấy phụ thân đã khỏi bệnh hơn một
nửa, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, nhưng vẫn không tránh được nỗi buồn ly biệt, cảm xúc biệt ly dâng trào khiến hắn ôm đầu khóc rống. Liễu chính
quân rất muốn lưu lại đứa nhỏ duy nhất chịu khó chăm sóc ông khi bệnh
tật này, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ vì bọn họ đã đáp ứng Liễu Nham rồi, về sau đứa nhỏ này không thể sống cùng họ. Liễu Nham là đứa nhỏ nhân
nghĩa, có lẽ sẽ đối xử tốt với Mộ Nhi hơn, so với khi Mộ Nhi ở bên cạnh
bọn họ.
Liễu Nham nhìn cảnh tượng này có cảm giác như nàng là kẻ
ác khiến gia đình người ta tan nát, thê ly tử tán. Nhưng đây đều là vì
tốt cho Mộ Nhi, chờ mọi người Liễu gia hiểu được cái gì là tình thân thì để Mộ Nhi trở về cũng chưa muộn.
Trở lại Quân phủ, Chỉ Vân thấy
Mộ Nhi được cứu về liền vui vẻ. Mộ Nhi cũng rất nhanh chóng tiếp nhận
chuyện Chỉ Vân cải tử hồi sinh, hai đứa nhỏ ở cùng nhau nói mãi không
hết chuyện. Liễu Nham thấy thế cũng vui lây, quả nhiên bọn họ đều cần
bạn cùng tuổi. Liễu Nham tuyệt đối không muốn đem đệ đệ mình nuôi thành
đại gia khuê các cổ đại, hoạt bát chút mới là bản tính của trẻ con.
Chỉ có biểu hiện của Quân Lưu Niên khiến Liễu Nham mờ mịt. Từ khi lên xe
ngựa rời khỏi Túy Hồng Lâu, Quân Lưu Niên liền buông lỏng tay nàng ra,
sau đó cũng không để ý tới nàng nữa. Bất kể nàng hỏi cái gì, hắn cũng
không nói, giống như tâm hồn ở trên mây, thỉnh thoảng ừ một tiếng cho
biết hắn đang sống. Rốt cuộc hắn và Liên Tích đã xảy ra chuyện gì? Nói
những cái gì? Trên người lại không có một chút dấu hiệu trúng độc nào.
Ăn xong cơm chiều, Quân Lưu Niên nói mệt mỏi, rửa mặt xong liền lên giường nghỉ ngơi, Liễu Nham đi qua, muốn sờ trán hắn xem có sốt không, bị hắn
quay đầu đi né tránh. Chẳng lẽ Liên Tích nói cho hắn biết, ngày đó mình
đã chạm qua Liên Tích, cho nên hắn ghét bỏ mình? Không thể nào, chuyện
ngày đó nàng đã giải thích rõ ràng, hắn sẽ không vì lời nói từ một phía
của Liên Tích mà hiểu lầm nàng.
Đoán tâm tư người khác quá mệt
mỏi, Liễu Nham mạnh mẽ quay mặt hắn lại, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: "Tiểu
Niên, nói cho ta biết, rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì được không?"
Mặt bị nàng cố định không thể cựa quậy, ánh mắt Quân Lưu Niên vẫn dao động không dám nhìn Liễu Nham: "Không có gì."
Liễu Nham bình tĩnh nhìn hắn: "Chàng đang nói dối, rõ ràng là đã có chuyện.
Chuyện gì ta cũng không giấu chàng, chẳng lẽ Tiểu Niên cho rằng Thê chủ
như ta không đáng tin, cho nên cái gì cũng không muốn nói?"
Quân
Lưu Niên nghe thấy trong giọng nói của Liễu Nham có chút ủy khuất, tâm
không khỏi mềm nhũn. Chỉ là hắn không thể mở miệng, hắn không biết sau
khi nói ra sẽ nhận được câu trả lời gì. Có phải chuyện này cũng giống
như chiếc hộp Pandora, một khi mở ra, hạnh phúc sẽ tan thành mây khói:
"Thật sự không có gì, chỉ là đi ra ngoài một ngày, muốn nghỉ ngơi một
chút thôi."
"Muốn ngủ sao?" Liễu Nham nhìn hắn say đắm, cố ý liếm một vòng môi: "Chúng ta cùng ngủ nhé?" Nói xong luồn tay vào trong tiết y (đồ lót) của hắn, những xúc cảm từ đầu ngón tay khiến nàng có chút ý
loạn tình mê.
Trong lòng Quân Lưu Niên có chút phiền muộn, rống lên: "Đừng náo loạn được không?"
Liễu Nham đang đắm chìm trong cảm giác của mình, chợt bị hoảng sợ, nhìn Quân Lưu Niên tối đen mặt mũi, tâm tư linh tinh gì đó, lúc này cũng biến mất không thấy bóng dáng, Quân Lưu Niên thực sự rất không bình thường.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người nằm bên cạnh, Quân Lưu Niên mở mắt chống cằm nhìn Liễu Nham, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt nàng.
Chính là nữ tử này, do phụ thân hắn cứng rắn ép
hắn cưới, mà mạnh mẽ xông vào thế giới của hắn. Hắn vốn dĩ cho là mình
có người yêu sâu đậm, hắn vốn dĩ chán ghét nàng. Nhưng không biết từ lúc nào, mọi thứ đều đã thay đổi. Là lúc nàng tận tâm tận lực chữa bệnh cho mình, hay là lúc nàng vì mình mà làm một bữa sáng?
Hắn không
biết khi nào thì mình động tâm, có lẽ nữ tử này cho hắn sự ấm áp ôn nhu
mà hắn từng mơ, không phải vì Quân phủ mà chỉ vì chính bản thân hắn mà
thôi.
Lúc trước hắn từng khinh thường tất cả. Hắn là ai? Hắn là
hoàng thân quốc thích, là nhà giàu nhất Đông Dương, là Tứ đại công tử Đô Thành, mỹ mạo cùng quyền thế của hắn đủ để có được ân cần của nữ tử quý tộc dễ như trở bàn tay.
Chỉ có Liễu Nham khiến cho hắn có cảm
giác mình chỉ là một nam tử yếu ớt, hắn cũng cần có người ôn nhu ấm áp
che chở cho hắn, hắn không thích mình nhu nhược, lại đắm chìm vào hạnh
phúc mà Liễu Nham mang cho. Nếu như nàng không bao giờ có thể ở bên cạnh hắn lần nữa, hắn còn có thể sống như Quân Lưu Niên trước đây hay không?
Không thể, chỉ cần tưởng tượng Liễu Nham rời khỏi hắn, Quân Lưu Niên đã thấy
hít thở cũng không thông. Mình vậy mà lại yêu nàng sâu đậm như vậy sao?
Thân phận Liễu Nham không thể thay đổi, nghe nói con nối dòng của Nữ
Hoàng Tây Ninh Quốc vô cùng đơn bạc, cho nên không có khả năng để cho
Hoàng Nữ lưu lạc bên ngoài chứ đừng nói là Thái Nữ.
Đây không
phải nói rõ, chuyện Liễu Nham rời đi là sự thật không thể thay đổi sao?
Quân Lưu Niên càng nghĩ càng đau lòng, một đêm chưa hề chợp mắt.
Kỳ thật dưới ánh mắt nóng rực chăm chú của Quân Lưu Niên, Liễu Nham đã sớm tỉnh lại. Ban ngày hắn bất an cùng sợ hãi đến ban đêm hình như càng
nghiêm trọng hơn, rốt cuộc Quân Lưu Niên sợ hãi điều gì? Nàng cũng giống như hắn một đêm không thể chợp mắt.
Sáng sớm ngày thứ hai, hai
người dùng đôi như mắt gấu mèo gặp người, khiến Lan Y nhịn cười đến nội
thương. Nhưng áp lực trong phòng mới là thứ chân chính khiến hắn không
cười được, trực giác nói cho hắn biết, thiếu gia và thiếu phu nhân có
chuyện. Hắn thật sự hoài nghi có phải bát tự của họ không hợp, cho nên
con đường tình yêu của hai người mới nhấp nhô như vậy. Đương nhiên đây
chỉ là hắn oán thầm chứ không dám nói ra.
Hai người nhìn đôi mắt
thâm đen của đối phương, không ai nói gì, cúi đầu ăn điểm tâm, rồi lại
rơi vào suy nghĩ riêng của mình. Đây chính là một vòng tuần hoàn ác
tính, nút thắt ở trong lòng mỗi người, nếu để nhiều, lâu dần sẽ lâm vào
bế tắc.