Liên Tích chớp mắt nhìn tro trong lư hương, không yên lòng hỏi: "Linh Nhi, Hoàng Đi đã hồi âm chưa?"
"Vừa nhận được hồi âm của Nữ Hoàng, Nữ Hoàng đã phái người lên đường, một tháng sau sẽ đến Đô Thành Đông Dương Quốc."
Liên Tích than nhẹ: "Quả nhiên tác phong của Hoàng Di thật là nhanh. Hoàng di phái ai tới?"
"Nữ Hoàng cũng không nói, nhưng người nói lần này dùng danh nghĩa viếng
thăm Đông Dương Quốc để tới. Nữ hoàng còn hạ mệnh lệnh bắt buộc, nhất
định phải mang được Thái Nữ điện hạ trở về."
"Thật sao?" Trên mặt Liên Tích hiện lên vẻ tính toán, thầm nghĩ trước khi sứ đoàn của Nữ
Hoàng đến phải đoạt được lòng của nàng, tuy Hoàng Di đã từng nói với hắn rằng, vị trí Phượng Hậu ngoại trừ hắn ra thì không ai khác có thể.
Nhưng cũng không phải là không thể thay đổi. Huống hồ nữ tử kia, càng
ngày hắn càng có hứng thú.
"Linh Nhi, phái người đi thăm dò một
chút, Liễu tiểu thư đã quan tâm tới ai chưa?" Tự mình mời nàng, tất
nhiên nàng sẽ không đến nữa, vậy thì ngươi làm cho nàng chủ động tới cầu mình đi.
Liễu Nham và Quân Lưu Niên ăn xong bữa tối, ngồi ở
trong sân ngắm trăng, một tiếng còi vang lên. Liễu Nham nhíu mày, đây là ám hiệu mà nàng và Tam Hoàng nữ dùng để liên lạc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao cứ phải luôn tìm nàng vào lúc đêm khuya vậy.
"Tiểu Niên, trở về phòng nghỉ ngơi đi!" Nàng giả vờ cùng Quân Lưu Niên đi
ngủ, trong phòng bỏ thêm an hồn hương, đối với thân thể vô hại, lại có
thể khiến người ta ngủ rất say. Đoán chừng Quân Lưu Niên đã ngủ, nàng
mặc y phục tử tế đi ra cửa. Những chuyện này có lẽ sớm phải thẳng thắn
nói rõ cho Quân Lưu Niên, chỉ là nàng sợ hắn lo lắng mà thôi.
Đúng hẹn, Liễu Nham đi tới mật thất của trà lâu, bên trong ngoại trừ ba
người Tam Hoàng Nữ đang ngồi, còn có một nữ nhân, ở trong bóng tối nàng
cũng không thấy rõ, nhưng có lẽ là trưởng nữ của Binh Bộ Thượng Thư.
Đứng bên cạnh Hoàng Nữ là Ám Ngũ.
Hiên Viên Cẩm thấy sắc mặt của
Liễu Nham khó coi, biết nàng là không vui, mở miệng nói trước: "Tiểu
Nham, ta chờ ngươi thật lâu rồi."
Liễu Nham bĩu môi: "Ta nói
Hoàng Nữ điện hạ, vì sao mà mỗi lần ngươi tìm ta lại đều là lúc đêm
khuya vậy, không ngủ đủ giấc sẽ rất nhanh già đấy."
Bên cạnh một tiếng quát chói tai: "Sao ngươi dám vô lễ với Hoàng Nữ như thế?" Người lên tiếng chính là nữ tử xa lạ kia.
Liễu Nham oán thầm, độc quả nhiên đã được giải hết, âm thanh nghe mười phần
trung khí. Chỉ có điều tính khí này, quả thật là giống như Ám Ngũ, rất
ngay thẳng, chỉ có điều dường như thiếu một chút cơ trí.
Hiên
Viên Cẩm nghe được tiếng quát lớn, có chút xấu hổ: "Cái này? ? ? Mạnh
tướng quân, vị này chính người đã giải độc cho ngươi - - Liễu Nham, Ám
Ngũ có thể kịp thời đi giải cứu ngươi, cũng là do nàng truyền tin cho
ta. Mọi người ở trong này, đều là bằng hữu, không cần câu nệ như vậy."
Nữ tử xa lạ nghe xong, liền ôm quyền đứng dậy: "Thì ra Liễu tiểu thư là ân nhân cứu mạng của tại hạ, thất kính. Tại hạ là thủ vệ doanh ở ngoại ô
Kinh Thành, Mạnh Địch."
"Không có gì, Mạnh tướng quân không cần
để ở trong lòng. Nhìn dáng dấp tướng quân, xem ra đã khỏe rồi." Liễu
Nham dời mắt về phía Hiên Viên Cẩm: "Các nàng đã không có gì đáng ngại,
đêm hôm Hoàng Nữ tìm ta đến có chuyện gì thế?"
"Tìm ngươi tới để
thương nghị một chút, nên hành động như thế nào để đánh đổ Khang Thân
Vương - Đường Ninh. Mật thư Mạnh tướng quân đã xem rồi, nàng đồng ý cùng chúng ta vạch trần âm mưu của Khang Thân Vương. Hơn nữa Mạnh tướng quân cũng đã thông báo cho mẫu thân của nàng, quân đội phụ cận kinh thành sẽ không để cho Khang Thân Vương thừa cơ chen vào. Chẳng qua là, định tội
cho Khang Thân Vương như thế nào, thì vẫn chưa có phương pháp tốt."
Liễu Nham bị buộc cuốn vào cuộc chiến đoạt vị, chỉ bởi vì nàng không cho
phép Đường Ninh lợi dụng và tổn thương Quân Lưu Niên, nên nàng cần phải
mượn tạm thế lực của Tam Hoàng Nữ để bảo vệ Quân gia, lại cũng không
muốn tham gia quá nhiều. Nhưng bây giờ rõ ràng Hiên Viên Cẩm xem nàng
như chiến hữu thân mật, thật là phiền toái.
"Hoàng Nữ, trị bệnh
cứu người là sở trường của ta. Còn những chuyện như thế này, ta thật sự
không nghĩ ra được ý tưởng nào." Từ xưa đến nay, đấu tranh chính trị đều là một trận chiến tranh đẫm máu, nàng không hy vọng miệng của mình ăn
nói lung tung làm hại đến tính mạng người khác.
"Tiểu Nham không
cần khiêm tốn, từ sự kiện lần trước ta có thể nhìn ra được trực giác của ngươi rất nhanh nhạy, ngươi thử nói ra ý kiến của mình để mọi người
thương nghị một chút." Rất rõ ràng là Hiên Viên Cẩm không muốn buông tha cho nàng.
Bất đắc dĩ Liễu Nham đành phải mở miệng: "Ta nghĩ muốn lật đổ Khang Thân Vương trong một lần thì hơi khó, trong tay hai tên
phó tướng kia có mật thư, bất kể các nàng có đi tìm Khang Thân Vương hay không đều sẽ khiến cho nàng ta cảnh giác, nàng ta nhất định đã chuẩn bị xong cách đối phó chờ chúng ta."
Bạch Mạt Nhiên trầm ngâm một
lát, nói: "Tiểu Nham nói rất có đạo lý, có lẽ Khang Thân Vương sẽ trực
tiếp đưa hai cái phó tướng kia ra làm người chịu tội thay. Chúng ta phải nhanh chóng ra tay, nếu không rất có thể nàng sẽ cắn ngược lại chúng ta một cái, nói chúng ta tạm giam tướng quân, ý đồ bất chính."
Hiên Viên Cẩm vỗ một chưởng lên bàn: "Lần này lại tiện nghi cho nàng."
Bạch Mạt Nhiên trấn an nói: "Hoàng Nữ, về sau còn có cơ hội, không cần nóng vội."
Hiên Viên Cẩm gật đầu, dặn dò Mạnh Địch: "Ngươi cùng mẫu thân của ngươi chạy nhanh đến nội cung, yết kiến Mẫu Hoàng. Chắc hẳn Khang Thân Vương nhờ
có Phượng Hậu ở bên cạnh giúp đỡ đã đem tội trạng quăng sạch không còn
chút nào, đừng để Khang Thân Vương hại ngươi."
Trên mặt Mạnh
tướng quân hiện lên vẻ bất mãn, nhưng cũng không biết làm thế nào, gật
đầu: "Hoàng Nữ, vi thần đã hiểu." Sau đó lập tức hồi phủ.
"Không
nghĩ tới Phượng Hậu lợi hại hơn so với chúng ta tưởng tượng rất nhiều,
thật sự là một kẽ hở cũng không lộ ra." Mặc Lăng khẽ thở dài.
Liễu Nham cảm thấy các nàng vẫn không hề để mắt đến nhân vật quan trọng
nhất, đó chính là Thái Nữ, nàng ta mới là người sau này trèo lên ngai
vàng, vì sao nhân vật chính này lại chưa bao giờ được các nàng nhắc đến. Nàng không hiểu hỏi: " Hiện tại Thái Nữ đang làm cái gì?"
"Sao đột nhiên ngươi lại nhắc đến Thái Nữ?"
"Chúng ta vẫn luôn thương nghị làm thế nào để lật đổ Khang Thân Vương, nhưng
người tương lai sẽ thừa kế hoàng vị lại là Thái Nữ."
Hiên Viên
Cẩm chợt tỉnh ngộ, Bạch Mạt Nhiên cũng lộ ra vẻ đã sáng tỏ."Có phải muội định nói là chúng ta nên ra tay từ chỗ Thái Nữ phải không?" Mặc Lăng
hỏi.
"Vẫn nghe nói Thái Nữ tài sơ học thiển, lại tai họa liên tục, vì sao đợt này lại an tĩnh như thế?
"Chúng ta từ biên cương quay về chưa từng thấy qua Thái Nữ, nghe người trong
nội cung nói, Thái Nữ vẫn ở tại Đông cung, miễn tiếp khách tới thăm, chỉ tập trung đọc sách."
Mặc Lăng khinh thường nói: "Nàng đọc sách,
so với heo lái biết leo cây còn khó hơn, ta thấy nàng bị Phượng Hậu cấm
túc còn nghe được."
"Có lẽ là như vậy, Phượng Hậu chính là sợ
nàng ở bên ngoài gây chuyện, mới đưa ra hạ sách này. Huống chi, cái cớ
bế quan đọc sách này, thật đúng là lưu được ấn tượng tốt ở trước mặt Nữ
Hoàng. Nhưng bất kể thế nào, Phượng Hậu bảo vệ nàng quá tốt, chúng ta
rất khó ra tay."
"Tục ngữ nói, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, chỉ cấm túc mà có thể làm cho nàng an tĩnh lại sao?" Liễu Nham chỉ mới
nói nửa câu.
"Nếu như Nữ Noàng đối với Thái Nữ thất vọng, ngôi vị Thái Nữ của nàng cũng sẽ không vững. Một khi nàng bị Nữ Hoàng phế bỏ,
Phượng Hậu và Khang Thân Vương cũng không đáng để lo nữa." Bạch Mạt
Nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng Liễu Nham.
"Hoàng Nữ, chuyện sau đó không phải một người dân thường như ta có thể tham dự được. Ta muốn
về ngủ, sau này không nên gọi ta đến lúc đêm khuya nữa đấy." âm thanh
của Liễu Nham tiêu tán ở cửa.
"Quả nhiên ta không có nhìn lầm nàng, nàng thật là người tài có thể đào tạo." Hiên Viên Cẩm tự nói thầm.
Liễu Nham từ bên ngoài trở lại Quân phủ, vào phòng. Trong phòng nhờ có tác
dụng của an hồn hương, Quân Lưu Niên ngủ rất an ổn. Nàng tắt an hồn
hương, cởi ngoại bào, trừ đi khí lạnh trên người, ôm Quân Lưu Niên vào
trong ngực. Trong mộng Quân Lưu Niên hướng nguồn nhiệt xích lại, ở trong ngực nàng cọ xát vài cái, hai người lại lần nữa nhập mộng.
Hôm
qua Liễu Nham đã suy tính thật lâu, quyết định nhanh chóng nói rõ mọi
chuyện cho Quân Lưu Niên biết. Sáng sớm, ăn điểm tâm xong, Liễu Nham đề
nghị mọi người cùng nhau ra ngoài đi dạo một vòng.
Quân Lưu Niên
rất vui vẻ, nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm không yên, bọn họ
cùng đi ra ngoài sẽ trở thành đề tài nói chuyện của dân chúng trên
đường. Liễu Nham nhìn ra bất an của hắn, khẽ vuốt lưng hắn: "Chúng ta ở
cùng một chỗ là danh chánh ngôn thuận, quản người khác nói cái gì. Ta
chỉ muốn mang chàng đi đến một nơi, nói cho chàng biết một việc thôi."
"Nàng có chuyện giấu diếm ta?" Quân Lưu Niên bĩu môi hỏi.
"Dĩ nhiên không phải cố ý giấu diếm, chẳng qua là lúc đó cũng bất đắc dĩ, hiện tại ta sẽ nói cho chàng rõ mọi chuyện."
Quân Vũ chuẩn bị xe, Liễu Nham mang Quân Lưu Niên và Chỉ Vân cùng ra ngoài,
đi đến Lâm phủ ở thành tây. Vừa mới tới cửa, Như Tâm, Như Ý ra đón."Tiểu thư, cuối cùng người cũng về đây, chúng ta rất nhớ người." Như Ý vẫn
nghịch ngợm như trước, Như Tâm thì chững chạc hơn chỉ đi ra chào, nhưng
trên mặt cũng khó nén vẻ vui mừng.
"Ừ, hôm nay ta còn mang theo hai người tới." Nói xong, nàng ôm Quân Lưu Niên và Chỉ Vân từ trên xe xuống.
Như Ý lần đầu tiên nhìn thấy Quân Lưu Niên, thốt lên: "Oa, mỹ nhân!"
Liễu Nham gõ lên đầu nàng một cái thật mạnh: "Xem ra ta phải dạy dỗ tiểu nha đầu ngươi thật tốt, vì sao lại không lễ phép như vậy, một bộ dáng đăng
đồ tử."
Như Ý quả thật rất đau, khóe mắt lấp lóe lệ quang, ủy khuất nói: "Tiểu thư muốn mưu sát người, ta chỉ là thưởng thức thôi mà!"
Như Tâm thay nàng xoa trán một cái: "Tiểu thư, hai vị thiếu gia mời vào nhà đi!" Nói xong dẫn một nhóm bốn người vào phòng khách ngồi.
"Tiểu thư, hai người này là ai vậy?" Vẫn chưa từng nghe tiểu thư nói rằng mình đã cưới phu lang mà.
Liễu Nham chỉ vào Quân Lưu Niên: "Vị này chính là phu quân của ta, các ngươi gọi hắn Quân thiếu gia là được rồi. Còn người kia, chính là người mà ta đã từng đề cập qua với các ngươi, đệ đệ của ta - Chỉ Vân."
"Thì ra tiểu thư đã lấy phu lang rồi sao, làm sao ta chưa từng nghe tiểu thư nhắc qua?" Như Ý luôn là người ăn ngay nói thẳng.
Vấn đề của nàng rõ ràng làm cho Quân Lưu Niên mất hứng. Hắn lạnh lùng nói:
"Thì ra Nham chưa bao giờ nhắc tới ta với người khác?"
Liễu Nham
lườm Như Ý: "Nào có, phu lang của ta đẹp như vậy đương nhiên muốn chính
mình cất giấu." Quân Lưu Niên mắc cở đỏ bừng mặt, xì một câu: "Nhiều
người như vậy nàng nói linh tinh cái gì vậy." Nhưng cuối cùng tâm trạng
cũng tốt lên.
"Tiểu Niên không kỳ quái sao? Tại sao đây lại là Lâm phủ, Lâm phủ này có quan hệ gì với ta?"
"Đây chính là việc mà hôm nay nàng định nói với ta ư?”
Liễu Nham gật đầu: " Đúng, những chuyện này thật sự là điều ta luôn muốn nói cho chàng, hi vọng sau khi chàng biết sẽ không nghĩ bậy bạ." Nàng dặn
dò Như Tâm: "Ngươi và Như Ý dẫn thiếu gia đi dạo một vòng, hoặc là đi ra bên ngoài dạo chơi cũng được. Nhưng ra ngoài nhất định phải bảo vệ
thiếu gia thật tốt, biết không?"
"Vâng." Như Tâm, Như Ý cùng Chỉ Vân đi ra ngoài.
Liễu Nham nói: "Đây là viện tử ta bỏ tiền ra mua, Như Tâm, Như Ý là hai tiểu cô nương ta mua được ở chợ nô lệ. Ban đầu ta định nửa năm sau rời khỏi
Quân phủ ra ngoài sống, ta sẽ ở lại đây cùng Chỉ Vân. Lúc đầu ta còn
tính toán mua một cửa hàng để kinh doanh, bởi vì quá bận rộn với những
chuyện đột ngột phát sinh, cho nên vẫn chưa thực hiện được. Còn tại sao
nơi đây lại gọi là Lâm phủ, là vì ta ở bên ngoài dùng tên giả là Lâm
Ngọc Nghiên."
"Lâm Ngọc Nghiên?" Quân Lưu Niên rất là kinh ngạc."Không ngờ nàng chính là Lâm Ngọc Nghiên!"
"Ừ, người trợ giúp Trần chưởng quỹ của Tụ Tiên Lâu bày mưu tính kế, nhận
thù lao chính là ta." Nàng thấy trên mặt Quân Lưu Niên là biểu tình
khiếp sợ: "Ta nhìn thấy chàng vì Tụ Tiên Lâu lao tâm lao lực, nên muốn
giúp chàng một chút. Nhưng mà cuộc sống sau này của ta và Chỉ Vân cần
ngân lượng, cho nên ta mới nhận tiền của Tụ Tiên Lâu."
Quân Lưu
Niên không giống với trong tưởng tượng của Liễu Nham, ngược lại phản ứng của hắn rất bình thản: "Ta hiểu, nàng đã lấy của Tụ Tiên Lâu rất ít
ngân lượng. Ta cũng giật mình, là vì sao nàng lại có tài hoa như vậy,
những năm qua nàng ở Liễu gia, nàng thật sự là một ngốc tử sao?"
Liễu Nham từ chối cho ý kiến.
"Còn chuyện của công tử Liên Tích kia, ta cũng cần cùng chàng nói rõ, để
tránh sau này tạo thành hiểu lầm không cần thiết. Ngày đó ta trúng mị
dược từ Túy Hồng lâu trở về, chàng nhớ chứ?"
Quân Lưu Niên gật đầu, vẻ mặt có chút ảm đạm.
Liễu Nham liền vội vàng giải thích: "Ta thật sự muốn ở cùng với chàng, không liên quan gì đến mị dược. Chỉ là ngày đó làm chàng bị thương, ta thật
sự thật xin lỗi."
Quân Lưu Niên vừa nhớ tới cái đêm điên cuồng
kia, đôi má liền đỏ ửng. "Không sao. Chỉ là, vì sao hắn ta phải hạ mị
dược với nàng? Hắn ta thích nàng ư?" Hắn thật sự rất bất an, hắn không
muốn có bất kỳ nam nhân nào tơ tưởng đến nàng.
"Hẳn là không phải, sở dĩ hắn ta để mắt đến ta, là bởi vì một khối ngọc bội mà thôi."