Liễu Nham báo cho Chỉ Vân và Mộ nhi biết, ngày mai hai người có thể học một
số chiêu thức võ công đơn giản, Chỉ Vân rất hưng phấn. Mấy ngày nay sống cùng vị tỷ tỷ Liễu Nham này, tư tưởng của Chỉ Vân cũng chuyển biến rất
nhiều, không vì mình là nam tử mà cảm thấy mình vô dụng.
Liễu
Nham từng nói với hắn, cuộc sống này muốn sống thế nào là do chính mình
quyết định, việc nữ tử có thể làm, nam tử cũng có thể làm. Đương nhiên,
Liễu Nham cũng không muốn để họ quá độc lập, dù sao ở thế giới này, nam
tử muốn đạt được hạnh phúc giống như Quân Lưu Niên cũng không dễ dàng,
nàng cũng không có biện pháp tìm cho đệ đệ của mình một thê chủ xuyên
không.
Sáng sớm hôm sau, Chỉ Vân cùng Mộ Nhi mặc y phục đơn giản
mà Liễu Nham làm cho bọn họ. Ở nơi này nam trang đều là la quần, không
thích hợp vận động.
Mấy ngày trước nàng cố ý vẽ vài mẫu y phục
đưa cho thợ may để họ dựa vào đó mà may cho Chỉ Vân cùng tiểu Mộ Nhi vài chiếc áo sơ mi, áo gilê cùng quần ống chẽn (trang phục mặc cưỡi ngựa ở
hiện đại). Chỉ Vân mặc áo sơ mi màu đỏ, áo gi lê và quần màu đen, Mộ Nhi mặc áo sơ mi màu vàng, áo gi lê và quần màu trắng. Trên đầu dùng dây
buộc tóc màu sắc đồng dạng buộc lại, hai người hiện rõ tư thế hiên ngang mạnh mẽ oai hùng.
Liễu Nham nhìn thấy hai mắt đều tỏa sáng:
"Ha, hai mỹ nam đệ đệ này của ta có thể mê đảo ngàn vạn nữ tử ở Đô Thành rồi, sau này người đến cầu thân sẽ đạp hỏng bậc cửa nhà chúng ta mất
thôi."
Chỉ Vân và Mộ Nhi đều đỏ bừng mặt, Chỉ Vân không thuận theo: "Tỷ tỷ, tỷ lại bắt nạt đệ."
"Làm sao tỷ nhẫn tâm bắt nạt đệ đệ đáng yêu của tỷ được chứ? Được rồi, không đùa nữa, sư phụ của các đệ đến rồi." Liễu Nham trông thấy Ám Ngũ ở phía xa, dường như có chút không cam lòng nhưng vẫn phải đi đến. Cũng không
trách được Ám Ngũ, tất cả mọi người đều nghĩ nam nữ thụ thụ bất thân,
làm sao có thể mời nữ tử đến dạy nam tử đây? Đương nhiên, nhưng điều này chưa bao giờ xuất hiện trong đầu Liễu Nham, nàng cũng không cảm thấy có gì bất tiện.
Chỉ Vân và Mộ Nhi nhìn người đang đi tới, nữ tử kia toàn thân vận một màu đen, anh tuấn kiên cường, nhưng bầu không khí
quanh thân lại tràn đầy sát khí khiến người khác không rét mà run. Là
một ám vệ, hung tàn, thị huyết đã thành một phần khí chất của nàng, cho
dù nàng có cố gắng thể hiện ôn hoà như thế nào cũng không che lấp được.
Vì vậy, Chỉ Vân và Mộ Nhi không tự chủ được ở trước mặt nàng rùng mình
một cái, trốn ở sau lưng Liễu Nham.
Liễu Nham lôi hai người ra đằng trước: "Đây là sư phụ của các đệ, mau tới gọi sư phụ đi."
Lúc này Ám Ngũ có chút tâm viên ý mã (Tâm như khỉ, ý như ngựa. Ý nói những ý nghĩ nhẩy lung tung như con khỉ,
chạy loăng quăng như con ngựa, đang nghĩ chuyện này, thoắt cái lại nghĩ
sang chuyện khác), lần đầu nhìn thấy Chỉ Vân, đầu óc của nàng
liền trở nên trống rỗng, bình tĩnh thường ngày đều biến mất sạch, trong
đầu chỉ còn lại bóng hình hồng y kia. Nàng có chút ngượng ngùng, mặt hơi đỏ, nhưng giọng nói vẫn lạnh băng như thường: "Không dám, bọn họ đều là thiếu gia, gọi ta Ám Ngũ là được." Kỳ thực trong lòng cũng đang nhắc
nhở chính mình, nàng là ám vệ có hôm nay không biết ngày mai, nên chặt
đứt tâm tư không nên có trong lòng.
Liễu Nham vung tay: "Ta mặc
kệ, hai tiểu mỹ nhân này ta giao cho ngươi." Ta muốn đi tìm mỹ nhân của
mình, nàng thầm nghĩ. Hai ngày nay Quân Lưu Niên thật sự không nói một
câu với nàng, nàng lại không phát hiện, trong lúc nàng không để ý, ánh
mắt hắn chưa bao giờ rời khỏi người nàng.
Liễu Nham tìm một vòng
khắp Quân phủ vẫn không phát hiện Quân Lưu Niên, vừa vặn tình cờ gặp
được quản gia: "Quân Di, ngươi có thấy Lưu Niên không?"
"Người
tìm thiếu gia hả? Hôm nay trời vừa sáng hắn đã tới Tụ Tiên Lâu rồi."
Quản gia bắt đầu lải nhải: "Thiếu phu nhân, rốt cuộc người và thiếu gia
có hiểu lầm gì? Mấy ngày nay tâm tình thiếu gia không tốt, trông rất
tiều tụy. Thiếu gia, chỉ là người miệng mạnh lòng mềm mà thôi, người rất yêu thiếu phu nhân, ta chưa từng thấy người quan tâm một nữ tử nào như
vậy, đến ngay cả Trang thân vương lúc trước....Thiếu phu nhân, người
nhất định phải đối xử với thiếu gia thật tốt nhé."
Liễu Nham cười khẽ: "Yên tâm đi Quân Di. Từ khi bắt đầu yêu Lưu Niên, ta tuyệt sẽ
không phụ chàng, nhất định sẽ để chàng trong lòng bàn tay mà sủng, ta đi Tụ Tiên Lâu đón chàng về đây."
Quản gia liên tục gật đầu: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Liễu Nham đi tới Tụ Tiên Lâu, thấy Quân Lưu Niên ngồi thẫn thờ cạnh cửa sổ,
dưới chân cánh hoa rơi tán loạn, chẳng trách vừa nãy vẻ mặt Trần chưởng
quỹ buồn thiu, thì ra bồn hoa bảo bối của bà gặp xui xẻo. Liễu Nham rón
rén đi tới, hôn lên môi Quân Lưu Niên. Hắn giật mình ngã từ trên ghế
xuống, may là Liễu Nham nhanh tay ôm hắn vào lòng.
Quân Lưu Niên khó nén sợ hãi: "Sao nàng lại đến đây?"
"Đương nhiên là nhớ mỹ nhân phu lang của ta rồi." Liễu Nham cười lưu manh,
Quân Lưu Niên ngược lại lại không cãi nhau với nàng,quay đầu không nhìn
nàng.
Liễu Nham rất ủy khuất, làm bộ vô cùng đáng thương: "Tiểu
Niên, mấy ngày chàng không để ý đến ta rồi, vi thê rất đau lòng. Chàng
cũng không chăm sóc mình cho tốt, đã gầy đi nhiều, ôm một cánh tay đã
hết. Chúng ta làm hoà được không?" Tuy Liễu Nham không rõ mình làm sai
chỗ nào nhưng chủ động nhận sai luôn luôn đúng.
"Nàng không làm
gì sai, đây là vấn đề của ta." Quân Lưu Niên cũng rất đau lòng, hắn muốn giống như trước đây, được nàng sủng đến quên trời đất, nhưng nếu nàng
rời đi, hắn phải làm sao đây? tóm lại vẫn phải tập thích ứng thôi.
Liễu Nham nhanh chóng lấy một thứ từ trong ngực ra: "Tặng chàng."
Quân Lưu Niên liên tiếp nhắc nhở mình không được nhận, những món đồ nhận từ
nàng bây giờ, đều sẽ trở thành lý do bi thương trong tương lai, nhưng
tay hắn vẫn không tự chủ mà vươn tới. Đó là một chiếc vòng cổ có treo
hai chiếc nhẫn được gắn lại với nhau, bên trong chiếc nhẫn, một cái khắc 'Nham' còn cái kia khắc 'Niên'.
"Ta đeo cho chàng được chứ?"
Không chờ Quân Lưu Niên trả lời, nàng liền đeo vòng lên cổ hắn: "Hai
chiếc nhẫn gắn lại với nhau cũng giống như chúng ta vĩnh viễn không rời
xa nhau, thích không?" Đây chính là thứ nàng nhờ Ám Ngũ tìm thợ thủ công tốt nhất Đông Dương Quốc để chế tạo ra.
"Vĩnh viễn không rời nhau?" Quân Lưu Niên lẩm bẩm.
"Vĩnh viễn, cho dù Tiểu Niên chán ghét ta, đuổi ta đi, ta cũng vẫn sẽ mặt dày ở bên cạnh chàng. Ai bảo đời này chàng đụng phải ta, chàng đừng có mà
mơ tưởng sẽ rời bỏ được ta."
Lời nói của Liễu Nham đã xua tan mây mù bao phủ quanh Quân Lưu Niên mấy ngày nay, Liễu Nham là ai? Người
khác nói gì thì có gì quan trọng? Chỉ cần nàng đồng ý ở lại bên cạnh hắn là được rồi. Hắn cong môi cười: "Đây chính là nàng nói, không được nuốt lời."
Rốt cuộc Quân Lưu Niên cũng cười, Liễu Nham thở phào nhẹ
nhõm: "Làm vi thê khổ sở mấy ngày nay như vậy, mỹ nhân phu lang có phải
là nên bồi thường cho ta hay không?" Nói xong liền đè lại môi hắn, đầu
lưỡi thăm dò vào trong miệng hắn, thoả thích hút lấy mật ngọt trong
miệng, mãi cho đến khi mặt Quân Lưu Niên đỏ lên mới thôi.
Buông môi hắn ra, nàng tiếp tục hôn xuống vành tai rồi cười xấu xa: "Đây chỉ là tiền lãi, tối nay ta nhất định cố gắng đòi nợ."
Quân Lưu Niên liếc nàng một cái rồi cúi đầu không nói lời nào, ngay cả cần
cổ cũng phủ một màu phấn hồng. Liễu Nham chấn động trong lòng, bế ngang
hắn rồi nhanh chóng rời khỏi tửu lâu.
Quân Lưu Niên kinh ngạc thốt lên: "Nàng làm gì vậy?"
"Đương nhiên là về nhà, sắc đẹp của phu lang có thể thay cơm ăn, làm vi thê
không thể đợi thêm được nữa." Liễu Nham cảm giác mình thật sự sắp hoá
thành sắc lang.
Người Quân phủ nhìn thấy thiếu gia bị thiếu phu
nhân bế vào phòng ngủ đều ôm miệng cười trộm, Quân Lưu Niên cực kì xấu
hổ, hắn đấm ngực Liễu Nham: "Đều tại nàng, bọn họ nhất định đang cười
ta."
Liễu Nham mặt không đỏ tim không đập: "Ta xem ai dám, đó là
đố kị chúng ta quá ân ái." Nàng phải tự mình xem xét lại một chút, vì
sao da mặt nàng lại dày như vậy.
"Nàng....nàng..." Quân Lưu Niên đáng thương không nói nên lời.
"Không biết nói gì vậy chúng ta làm đi." Vừa nói vừa cởi quần áo của chính
mình cùng Quân Lưu Niên, mãi đến khi hai người không còn mảnh vải che
thân chân thật đối diện nhau.
Liễu Nham hôn thẳng một đường từ cổ Quân Lưu Niên xuống dưới, lưu lại một loạt ấn ký ở trên người hắn, một
cái tay khác chơi đùa 'tiểu tiểu Niên', chỉ chốc lát đã có tư thế ngẩng
cao đầu, nàng yêu thương hôn xuống.
"Đừng....ở đó..."Quân Lưu Niên cảm giác có sự thay đổi, rên rỉ kêu lên một tiếng.
Liễu Nham ngẩng đầu nhìn hai mắt đang mờ sương của hắn, tâm thần nhộn nhạo,
nàng nhắm mắt hôn lên đôi mắt đẹp của hắn, chậm rãi ngồi xuống 'tiểu
tiểu Niên', hai người đồng thời bật ra tiếng than thoả mãn.