Một năm học dài trôi qua, thế là cũng được nghỉ ngơi rồi. Khánh Quỳnh dắt em đi du lịch xa, một nơi mà gần đây em rất muốn đến. Chị hứa em học chăm rồi sẽ dẫn đi và con bé chăm hơn chị nghĩ nên dù có bận cỡ nào đi nữa, chị cũng giữ lời hứa với em.
Tối trước ngày đi chơi, Nhã Khanh vui vẻ sắp xếp hành lý với chị. Em trằn trọc cả đêm không ngủ được, thấy con bé cứ quay qua quay lại, Khánh Quỳnh túm lấy em, lôi vào trong chăn.
- Ngủ đi nhóc con. Không ngủ sao mai dậy sớm được.
Khánh Quỳnh vẫn nhắm mắt nhưng miệng vẫn nói chuyện, tay thì kéo em vào lòng. Con bé thu người lại rút vào người ai kia. Tay chị ôm gọn em, mùi hương trên tóc nó thoang thoảng đưa cả hai chìm vào giấc ngủ.
Reng... reng...
Tiếng báo thức vang lên, 5 giờ sáng!
- Khanh ơi dậy đi nè, ăn sáng rồi còn ra sân bay.
- Dạaa...
Hai chị em ăn sáng xong cả thì nhanh chóng khoá cửa nhà, gọi taxi đến. Chị không muốn tự lái xe vì gửi xe ở sân bay rất mệt thêm cả lúc về lỡ khi mệt mà còn lái xe thì quả là cực hình. Máy bay hôm nay có vẻ làm ăn nhanh gọn không trễ chuyến nên chị và nó đã không phải chờ đợi.
Khánh Quỳnh và em ngủ một giấc đã đến nơi. Sân bay lộng gió chào đón hai người, không khí ở đây thoáng đãng hơn trong thành phố tấp nập. Chị gọi xe đến đón về khách sạn nhưng đường bên ngoài khá kẹt nên hơn 45p rồi xe vẫn chưa tới. Vì ở đây vùng biển, gió lộng liên hồi nên Khánh Quỳnh lấy áo khoác mặc thêm vào cho Nhã Khanh ấm. Con bé ngồi co ro, tay ôm tay chị. Xe cũng đến, cả hai đợi một lát nữa thì đã có mặt tại khách sạn. Làm thủ tục đâu đó xong rồi thì lại nhận phòng.
Cả hai đi thang máy lên trên, căn phòng choáng ngợp với bày trí sang trọng và ánh đèn ấm ấm. Trước khi đi chơi thì họ phải nghỉ mệt đã. Bồn nước đã được pha tinh dầu và vài cánh hoa hồng phảng phất mùi hương. Chị lôi nó vào, hai cơ thể hoà quyện vào nhau khiến nước trong bồn đẩy đưa từng cánh hoa hồng chao đảo rồi rơi ra ngoài. Nhã Khanh nằm đè lên Khánh Quỳnh nhưng chị mới là người chủ động. Tay chị giữ chặc eo nó, tay còn lại ôm đầu nó, đôi môi cả hai áp sát vào nhau. Chân chị cũng không ngừng làm việc, liền kẹt lấy người em. Con bé không kháng cự, em không cần bỏ chạy, đôi mắt dại khờ đi, tay cũng không ngừng sờ ra sau cổ rồi xuống lưng chị.
Khánh Quỳnh “tốt bụng”, chị giúp em tắm rửa những nơi em không thấy được. Tắm thì phải từ trên xuống, chị tuần tự xoa xoa nắn nắn đôi gò bông của em. Hai hạt đậu nhỏ bị xoa đến cứng lại, kích thích này cứ từng cơn từng cơn như thuỷ triều dâng. Chị không để em yên, tay kia lần mò xuống xoa nhẹ hột đậu ở hoa huy*t làm em rên rỉ thảm thiết nhưng không thoát nỗi sự kiềm hãm của chị. Ti và hột le đã đỏ lên từ bao giờ, em mệt mỏi xin chị:
- Aaa... ch...ị... chị... d... dừng... lại... umm...
Nước đã bị hai người làm cho sắp cạn đi, Nhã Khanh bây giờ đã nằm tựa người lên thành bồn tắm, em thở hỗn hển, thân thể ướt nhẹt, hoa huy*t đầy nước, chân co lên tựa sang hai bên. Khánh Quỳnh quỳ gối giữa hai chân em, tay bắt đầu sờ tứ tung. Tay em đưa xuống muốn ngăn chị lại, nửa lại không muốn chị dừng. Chị chạm vào nơi nhạy cảm bên trong “cô bé” làm em kêu la.
- Mới một tí đã la rồi, chị còn chưa làm gì đâu đấy. Cơ thể này nhạy cảm thế hả? - chị cười ma mãnh.
- Chị này... em ngại...
Nhã Khanh che mặt lại, em không tưởng tượng được Khánh Quỳnh bình thường đã bạo rồi, nay còn bạo hơn nữa.
- Chị vào nha?
Tay chị miết vòng xung quanh hang động nhỏ, đi sâu vào một tí nhưng chỉ dừng lại ở giới hạn an toàn. Chị cứ làm vài lần như thế khiến em không chịu được, cảm giác đó rất lạ, em vẫn chưa thích nghi được. Nhất là khi chị đưa tay vào sâu hơn, em có chút sợ hãi. Chị cũng không muốn làm em sợ và khi em chưa đồng ý vì dẫu gì đây cũng là lần đầu tiên chị chạm đến nơi đó của em. Chị vẫn đợi một câu trả lời...
- Đau không chị? - em bỏ tay ra, đôi mắt ươn ướt nhìn chị.
- Một tí thôi. Sẽ nhanh thôi mà. Hay ra ngoài giường cho em nằm thoải mái nha.
Thấy em sợ, chị trườn người lên xoa đầu em an ủi. Con bé gật gật đầu, chị lấy khăn tắm trải lên ra giường rồi bế em ra đặt lên. Tay con bé cứ che ngực, chân co lại che đi vùng kín. Chị quay ra thấy em ngại đến đỏ mặt chỉ mỉm cười. Cơn cao trào trong cả hai chưa ngưng ở đó, chị tách chân em ra, để chống lên hai bên. Tay lại tiếp tục hành sự cọ sát vào xung quanh hoa huy*t.
- Chị... chị vào đi...
Khánh Quỳnh làm vậy hoài, em ra nước... em có chút ngại nhưng lại thấy một cảm giác sướng lạ lạ. Con bé khó chịu ưỡn qua ưỡn lại, miệng rên rỉ không ngừng. Mắt Khánh Quỳnh sáng rỡ